Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 717: Còn Ai Không?!

Ba người Diệp Huyền xuyên qua bình nguyên mờ mịt, rất nhanh đã gặp một cái Đại hạp cốc, hai bên vách núi tựa như hai cánh cửa lớn mở ra, bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy một cung điện to lớn.

Diệp Huyền nhìn cung điện, nói khẽ:

- Ma Kha tộc?

Chiến Quân gật đầu:

- Có điều đây hẳn không phải nơi ở của bọn hắn, bọn hắn ở đâu, khả năng chỉ có cung chủ mới biết.

Tên trọc nói khẽ:

- Mặc dù là địch, nhưng không thể không nói, bộ tộc này thực sự khiến người kính nể, bởi theo ta thấy từ trước tới giờ, chưa từng thấy kẻ nào trong số bọn họ sợ chết!

Diệp Huyền cười nói:

Muốn chết!

Diệp Huyền nghiêm mặc nói:

- Muốn chết!

- Diệp huynh, có phải quá phách lối hay không?

Trên đường đi, Diệp Huyền phát hiện mấy đạo thần thức quét qua người ba bọn hắn, nhưng cũng không có ai xuất hiện ngăn cản!

Chiến Quân nghĩ nghĩ một hồi, nói:

- Đi thôi!

- Trước khi đánh phải lấy khí thế đã, hiểu chưa?

Dưới hẻm núi, Diệp Huyền nhìn về nơi xa, mỉm cười:

Rất nhanh, ba người đã tới trong hạp cốc.

Chiến Quân có chút co rút khóe miệng:

Trên đỉnh núi, một nam tử đột nhiên xuất hiện, bên cạnh, còn có một đầu Hắc Kỳ Lân.

Tiếng như sấm, chấn thiên động địa.

Hắc Kỳ Lân nhìn xuống ba người Diệp Huyền, trong mắt đầy lệ khí, tựa như bất cứ lúc nào cũng hằm hè lao xuống, nam tử vuốt nhẹ đầu nó, nó lập tức nằm sấp xuống dưới.

Khí thế!

- Có vẻ cũng đúng…

Mạc Tà lăc đầu, quay đầu nhìn về đối diện, đối diện cũng có ba người, hai nam một nữ, đứng đầu là một tên nam tử mặc hắc bào, chung quanh tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.

Tả Thanh nói khẽ:

- Ta cũng không thích.

- Kiếm tu sao?

Nữ tử xích phát hừ lạnh:

Nam tử mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Huyền bên dưới, nói khẽ:

- A Phượng, ngươi cảm thấy chí bảo kia quan trọng, hay là đại sự gia tộc mới là việc lớn?

Mạc Tà nhìn lại, cười nói:

- Trên người tên Kiếm tu kia có chí bảo, sao phải nhường bọn hắn?

Lúc này, Tả Thanh cùng Thiên Sát Địa Sát cũng xuất hiện, trừ đó ra, còn có một nữ tử, nữ tử tóc ngắn huyết hồng, ánh mắt như đao, vô cùng lạnh lẽo.

Tả Thanh lắc đầu cười một tiếng, không nói.

Mạc Tà nói khẽ:

- Giao tên Kiếm tu cho bọn hắn đi!

- ta xuống chiếu cố hắn?

Thiên Sát nói:

- Ta không thích đám gia hỏa dị vực này!

Nữ tử xích phát phía sau lạnh lùng:

Nữ tử tên A Phượng trầm giọng:

- Ma Kha tộc chúng ta, không cần dựa vào người ngoài!

Mạc Tà nói khẽ:

- Cần!

Đám người cùng nhìn Mạc Tà, Mạc Tà nói:

- Thế nhân chỉ biết vị cung chủ Vị Ương cung kia cử thế vô địch, kỳ thực, ở Vị Ương Tinh vực còn một người khác, cũng rất lợi hại.

A Phượng hỏi:

- Là ai?

Mạc Tà nói khẽ:

Một tiếng bạo tạc vang vọng, nam tử lập tức bị đánh lui!

Oanh!

Một thương đập tới, Diệp Huyền liên tục lùi lại, mà nam tử kia muốn thừa thắng xông lên, đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt biến, bản năng giơ thương chặn ngang.

Ầm!

Diệp Huyền huy kiếm chặn lại.

Diệp Huyền nghiêng người lóe lên, nam tử đập trượt, thế nhưng lại nhanh chóng đổi tay, trường thương lại đập tới Diệp Huyền.

- Bọn hắn xuất thủ rồi!

Đám người nhìn lại, một tên nam tử đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền.

Có điều, không phải tên hắc bào cầm đầu, mà là một tên nam tử dùng thương.

Nam tử cầm trường thương đi tới trước mặt ba người Diệp Huyền, Chiến Quân cùng tên trọc cùng lui sang một bên.

Nam tử kia đột nhiên xuất thương, thương nhanh như điện, trực chỉ mi tâm Diệp Huyền!

Ngay khi trường thương của hắn chỉ còn cách Diệp Huyền vài tấc, Diệp Huyền đột nhiên nghiêng ngời, sau đó bước nhanh về phía dưới, cùng lúc lại rút kiếm chém.

Ông!

Tiếng kiếm minh vang vọng.

Một kiếm chém xuống, nam tử đối diện khẽ điểm chân, thân hình nhanh chóng lui lại, kiếm của Diệp Huyền chém vào không khí, mà lúc này, nam tử cầm thương lại thả người nhảy lên, đập mạnh một thương, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới đỉnh đầu Diệp Huyền!

Tả Thanh đột nhiên nói:

- Ngươi nói… cũng không phải không có đạo ký!

Mạc Tà cười nói:

- Chẳng qua các nàng sinh sớm hơn chúng ta thôi, nếu như cùng thời, chúng ta lại sợ gì?

A Phượng không chút biểu tình:

- Họa Sư, nếu tộc ta muốn triệt để chiếm lĩnh Vị Ương Tinh vực, nhất định phải đánh bại hai người, một là Vị Ương cung chủ, người còn lại là Họa Sư này!

Mà hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiên ngay trước mặt hắn, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Ánh mắt nam tử hơi co lại, tay phải cầm thương đột nhiên cấm xuống đất.

Oanh!

Đại địa rung lên, một cỗ thương thế cường đại phóng ra, trực tiếp áp tới Diệp Huyền, cùng lúc đó, hắn đưa chân đạp sau, đâm ra một thương!

Xùy!

Nơi mũi thương xuyên qua, không gian trực tiếp bị xé toạc!

Lần này, Diệp Huyền không né, trường thương tới trước mặt, hắn cũng đã chém ra một kiếm.

Cây kim đấu với cọng râu!

Mũi thương cùng lưỡi kiếm va chạm…

Oanh!

Một tiếng bạo tạc ầm ầm vang, cùng lúc đó, hai người liên lục lui về sau, thế nhưng rất nhanh đã lần nữa vọt tới.

Trên đỉnh núi, Mạc Tà nói khẽ:

- Hắn đang luyện!

Tả Thanh gật đầu:

- Ngươi thấy hắn thế nào?

Mạc Tà cười nói:

- Chưa từng thấy thực lực chân thực của hắn, không đánh giá!

Nói xong, hắn nhìn Tả Thanh:

- Ngươi từng giao thủ với hắn, cảm thấy hắn thế nào?

Tả Thanh yên lặng, nói:

- Kiếm của hắn rất nhanh.

Mạc Tà cười nói:

- Không còn gì khác sao?

Tả Thanh cười khẽ:

- Như vậy đủ rồi.

Mạc Tà khẽ gật:

- Cũng đúng.

Nói xong, hắn lại nhìn xuống Diệp Huyền, nói khẽ:

- Kỳ thực, ta cũng muốn xem nữ tử danh xưng vô địch năm đó.

Nghe vậy, Thiên Sát ở bên lập tức biến sắc.

Mạc Tà nói:

- Thiên Sát, ta cùng Tả Thanh, A Phượng năm đó đề tu luyện ở ngoài, chỉ có ngươi mới từng tiếp xúc với nàng, nàng là người thế nào?

Thiên Sát trầm mặc một hồi, nói:

- Là một người khiến ta e ngại!

Mạc Tà cười khẽ:

- Thực sự đáng tiếc!

Thiên Sát lắc đầu, không nói.

Rất nhanh, từng tiếng nổ vang truyền tới, Diệp Huyền cùng nam tử cầm thương đã chiến đấu tới cao trào. Mà nhìn chiến cuộc hiện tại, hẳn là bất phân cao thấp.

Oanh!

Lúc này, Diệp Huyền cùng nam tử cầm thương đột nhiên điểm ra!

Nam tử cầm thương dừng lại, nhìn Diệp Huyền cách không xa, thần sắc âm lãnh tới cực điểm:

- Ngươi lấy ta để luyện kiếm?!

Diệp Huyền nói:

- Ngươi không ngại chứ?

Nam tử cầm thương gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Ta rất ngại!

Thanh âm vừa dứt, trường thương trong tay hắn đột nhiên rung lên kịch liệt, tựa như muốn xuất đại chiêu, mà đúng lúc này, một đạo kiếm quanh mảnh tới mức khó thể phát hiện lóe lên!

Nhìn thấy cảnh này, nam tử cầm thương khẽ biến sắc, vội đứng lại, cầm trường thương chặn ngang!

Oanh!

Nam tử cầm thương liên tục lui lại, vừa lui một cái, đã trực tiếp lui ra mấy chục trượng. Hắn còn chưa dừng lại, Diệp Huyền đã xuất hiện, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, nam tử cầm thương biến sắc, đang muốn phản kích, một đạo kiếm quang đã lặng yên xuyên qua mi tâm hắn.

Xùy!

Thân thể nam tử cầm thương cứng lại, mà giờ khắc này, hắn mới phát hiện Diệp Huyền căn bản không rút kiếm.

Giờ khắc này, hắn mới hiểu, rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!

Diệp Huyền rút nạp giới trên tay nam tử cầm thương, sau đó ngẩng đầu nhìn lên:

- Còn ai không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận