Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1221: Bởi vì có vấn đề

A Liên liếc nhìn Diệp Huyền, nàng gật đầu: “Không cần biết ra sao, ngươi phải cẩn thận vào đấy!”

Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối định rời đi sao?”

A Liên lắc đầu: “Đợi thêm đã vậy!”

Diệp Huyền nói: “Đa tạ!”

A Liên mỉm cười, nàng không đáp lời.

Diệp Huyền cũng không lên tiếng nữa, hắn quay người rời đi.

Hiện giờ hắn cần phải nghiên cứu cuốn Kiếm kinh này!

Còn về Giới Ngục tháp, bây giờ hắn không cần phải lo về nó nữa.

Nguy hiểm!

Người này chính là Viên Tiểu Đao.

Lão giả nhìn Giới Ngục tháp trong tay, trông bên ngoài thì nó chẳng có gì xuất chúng, chỉ là một cái tháp bình thường mà thôi.

Lão giả chau mày, đúng lúc ấy hắn ta bỗng nhìn về phía bên phải. Ở đó, có một nữ tử đang bước đến.

Ở một tinh không xa xôi, cổ kiếm lão giả đang chầm chậm bước đi. Tay phải hắn ta siết chặt Giới Ngục tháp.

Lão giả đáp: “Đao đạo của các hạ cũng đạt Tạo Cực cảnh đăng phong, tại sao ngươi cũng để ý đến thứ đồ này?”

A Liên nhìn theo bóng lưng của Diệp Huyền, nàng không nói gì, chỉ quay người rời đi.

Lão giả nhìn Viên Tiểu Đao, nói: “Sao nào, ngươi cũng muốn tranh giành nó sao?”

Không biết đã đi được bao lâu, lão giả bỗng nhiên dừng lại.



Đây chính là cảm nhận của hắn ta.

Lão giả nói: “Hiện giờ nó đang nằm trong tay ta.”

Thế nhưng lúc này, lão giả lại cảm nhận được một mối nguy hiểm!

Viên Tiểu Đao nhìn hắn ta, hồi lâu sau mới bật cười: “Đi thong thả.”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Kiếm Tôn, kiếm đạo của ngươi đã đạt đến Tạo Cực cảnh đỉnh phong, cớ sao ngươi lại để thứ đồ này phá hoại kiếm đạo của mình!”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Chẳng lẽ các hạ thực sự cho rằng Diệp Huyền cam tâm tình nguyện giao thứ đồ này ra?”

Bạch y nam tử chau mày: “Tại sao?”

Bạch y nam tử nói: “Ngươi và ta hoàn toàn có thể đánh bại được hắn ta!”

Bạch y nam tử nói: “Nhưng chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?”

Sau khi lão giả rời đi, một nam tử mặc áo bào màu trắng xuất hiện phía sau Viên Tiểu Đao.



Lão giả không nhìn nàng nữa, sau đó tiếp tục đi.

Không thể không nói, cuốn Kiếm kinh này thực sự khiến hắn phải chấn động!

Lúc này, Diệp Huyền đang nghiên cứu Kiếm kinh.

Bắc Cảnh.

Trên hông nam tử ấy có một thanh trường kiếm.

Viên Tiểu Đao quay đầu nhìn hắn ta: “Ngươi nói lắm như vậy làm gì?”

Nói đoạn, nàng quay người rồi biến mất.

Bạch y nam tử kia trầm ngâm trong chốc lát rồi cũng biến mất.

Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Không cần thiết phải vậy!”

Viên Tiểu Đao gật đầu: “Người này không hề đơn giản, hắn có thể chủ động giao Giới Ngục tháp ra thì chắc chắn bên trong có vấn đề gì đó. Nếu lúc này chúng ta sở hữu Giới Ngục tháp thì thể nào cũng có rất nhiều kẻ địch.”

Bạch y nam tử trầm giọng nói: “Ngươi vẫn còn đang lo lắng về Diệp Huyền kia?”

Viên Tiểu Đao nói: “Bởi vì có vấn đề!”

Kiếm kinh!

Bên trong còn có một điều khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, đó chính là lí giải về kiếm đạo của vô số kiếm tu.

Cực kì tường tận luôn!

Diệp Huyền càng đọc càng say mê.

Nhắm mắt làm liều chắc chắn không được rồi, hiện giờ việc quan trọng là hắn phải học tập, học tập kiếm đạo của người khác. Chỉ có vậy hắn mới tiến bộ được!

Nếu như trình độ kiếm đạo của hắn tăng lên thì việc đối phó với Viên Tiểu Đao sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn!



Trên Chân cảnh là Minh cảnh.

Minh ở đây là chỉ hiểu lòng mình, hiểu vạn vật, hiểu mọi thứ.

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Kiếm Tôn, cho ngươi một lời cảnh cáo, từ trước đến nay ngươi luôn độc lai độc vãng. Mà thứ đồ này, e là ngươi không đủ khả năng sở hữu rồi.”

Lão giả nhìn Viên Tiểu Đao, nói: “Sao?”

Viên Tiểu Đao!

Lão giả đang định lên tiếng tiếp thì đúng lúc ấy, không gian phía trước hắn ta bỗng dao động. Rất nhanh sau đó, một nữ tử bước ra.

Giới Ngục tháp không có phản ứng gì cả.

Trông thấy cảnh tượng ấy, cổ kiếm lão giả lại càng chau chặt mày, hắn ta nhìn chằm chằm vào Giới Ngục tháp rất lâu, cuối cùng, trầm giọng nói: “Ngươi có linh trí, lão phu không cầu gì, chỉ cần kiếm đạo tiến bộ, chỉ cần ngươi có thể giúp kiếm đạo của lão phu tiến bộ thì lão phu sẽ cho ngươi tự do.”



Ở một tinh không xa xôi, cổ kiếm lão giả vẫn đang chầm chậm bước đi.

Tốc độ đi của hắn ta vẫn chậm như vậy!

Bởi lẽ có người đang âm thầm đi theo hắn ta.

Không biết đã đi được bao lâu, lão giả dừng lại. Hắn ta nhìn Giới Ngục tháp trong tay, hiện giờ nó không có dấu hiệu bất thường gì, nhưng trong lòng lão giả thì đang ngày càng bất am.

Nguy hiểm!

Khi cầm thứ đồ này, hắn ta càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm.

Sao lại nguy hiểm chứ?

Lão giả chau mày, hắn ta trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng giải phóng kiếm ý của mình. Luồng kiếm ý của hắn ta lập tức bao vây lấy Giới Ngục tháp. Giới Ngục tháp bắt đầu chấn động, trong chớp mắt, kiếm ý xung quanh nó bỗng biến mất.

Tiếp đó, Diệp Huyền chỉ ở trong phòng của mình.

Cứ vậy, thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Hiện giờ, Diệp Huyền cần phải làm rõ “Minh”, mà cuốn Kiếm kinh này vừa hay có thể giúp đỡ hắn, bởi lẽ hắn có thể rút kinh nghiệm từ cuốn Kiếm kinh này để làm giàu cho kiếm đạo của mình.

Đây chính là Minh.

Khi thông suốt được tất cả những điều này thì sẽ lí giải được hoàn toàn về kiếm đạo của mình.

Thực ra đó chính là Kiếm Tâm Thông Minh, chỉ có điều Kiếm Tâm Thông Minh không chỉ đơn giản là tâm của mình, mà còn là kiếm đạo của mình nữa.

Lão giả nói: “Không phiền các hạ quan tâm.”

Viên Tiểu Đao bật cười ha ha: “Kiếm Tôn, hình như ngươi đã quên một chuyện, đó chính là Diệp Huyền có thể kiểm soát Giới Ngục tháp, tại sao ngươi không tìm hắn mà học cách kiểm soát nó?”

Nghe vậy, lão giả nhíu mày.

Suýt chút nữa thì hắn ta đã quên mất chuyện này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận