Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3142: Đặt gia tộc lên hàng đầu

Tiêu Càn Nhi nhẹ giọng nói: "Hắn càng thể hiện thì càng chứng minh thế lực sau lưng hắn yếu! Vì nếu như đủ mạnh thì hắn hoàn toàn không cần phải thể hiện!"

Lão giả lắc đầu: "Không hoàn toàn đúng! Hắn còn thể hiện ra bản thân có thể sở hữu huyết mạch lớn mạnh như thế, gia tộc của hắn chắc chắn không đơn giản..."

Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Tiêu Càn Nhi: "Ngươi có biết hắn ưu tú ở điểm nào không?"

Tiêu Càn Nhi lắc đầu.

Lão giả cười bảo: "Hắn có thể đối mặt với ta một cách thong thả và ung dung, thế đã là rất ưu tú rồi! Hắn là người ngoại giới, theo lý mà nói cường giả mạnh nhất mà hắn từng gặp trong đời cũng chỉ là Trụ cảnh, mà gia gia của ngươi đã vượt xa Trụ cảnh.

Nhưng khi đối mặt với ta, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất bình tĩnh thong dong... còn nếu kêu ngươi đi đối mặt với nữ nhân ở Diệp tộc kia, ngươi có thể làm được như vậy không?"

Tiêu Càn Nhi hơi chần chừ rồi lắc đầu.

Đừng nói là đối mặt với nữ nhân ở Diệp tộc kia, cho dù là đối diện với lão giả trước mặt này nàng vẫn phải rất cẩn thận, chỉ sợ nói lỡ lời.

Hách Lạp Ngôn lại hỏi: "Hai tông môn?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ngôn cô nương, chúng ta có thể tạm biệt ở đây!"

Sau khi Diệp Huyền dẫn mọi người rời khỏi Tiêu tộc, Hách Lạp Ngôn liếc mắt nhìn hắn: "Đến Cổ tộc không?"

Hách Lạp Ngôn hơi nhíu mày lại: "Về Diệp tộc?"

Lão giả thấp giọng thở dài: "Nha đầu, nhớ kỹ một câu nói, chớ có coi thường bất cứ ai, bao gồm cả người bên ngoài Vĩnh Sinh Giới. Tiếp theo đây cứ để chúng ta xem tên Diệp Huyền này định đối phó với nữ nhân kia kiểu gì đi."

Nói xong, hắn ôm quyền: "Cáo từ!"

Lão giả nhẹ giọng nói: "Người này có thể đối diện với ta một cách ung dung như thế cũng chỉ có một cách giải thích thôi, đó chính là hắn ta đã trải đời quá nhiều, hoặc là nói, hắn đã từng gặp người mạnh hơn cả ta!"

Hách Lạp Ngôn nhìn hắn: "Ngươi thật sự định quay về sao?"

Nói xong, hắn ta cười bảo: "Chắc chắn sẽ rất thú vị cho mà xem."...

Tiêu Càn Nhi hơi nhíu mày: "Sao có khả năng đó được?"

Diệp Huyền lại lắc đầu: "Chúng ta về Diệp tộc đi!"

Hách Lạp Ngôn đột nhiên nói: "Có cần Hách Lạp tộc ta giúp gì không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Diệp Huyền dừng bước chân rồi nhìn về phía nàng: "Bây giờ ta yêu cầu Hách Lạp tộc ra tay giúp đỡ, Hách Lạp tộc có làm được không?"

Diệp Huyền cười đáp: "Đương nhiên rồi!"

Sau đó hắn quay ngưởi ời đi.

Nói xong, hắn dẫn mọi người quay người rời đi.

Diệp Huyền trực tiếp dùng huyền khí truyền âm, không biết hắn nói gì mà con ngươi của Hách Lạp Ngôn chợt co rút lại...

Nàng ta nhìn Diệp Huyền, cười hỏi: "Đi đến Hách Lạp tộc và Tiêu tộc?"

Diệp Huyền cười hỏi: "Ta muốn cá nhân ngươi giúp ta một việc, có được không?"

Diệp Lăng Thiên chớp mắt, nụ cười càng thêm xán lạn: "Bọn họ có đồng ý không?"

Hách Lạp Ngôn lắc đầu.

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Ta xin thề độc, nếu như ta nói dối thì mẹ ruột của ta ở kiếp trước sẽ không được chết tử tế, chết không toàn thây, thi cốt chẳng còn..."

Diệp Lăng Thiên đi đến trước mặt hắn, cười hỏi: "Không thật hả?"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài: "Không!"

Hách Lạp Ngôn nhìn hắn: "Nói đi!"

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Lăng Thiên cười nói: "Có thể nói đi làm gì được không?"

Diệp Huyền đáp: "Đi tìm bọn họ để đối phó ngươi!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Trong khoảng thời gian tiếp theo, ta sẽ bị cường giả Diệp tộc theo dõi, cho nên làm phiền vậy!"

Sau khi vào đại diện chỉ có một mình Diệp Lăng Thiên.

Sau khi quay về Diệp tộc, Diệp Huyền trực tiếp đi đến gian đại điện mà Diệp Lăng Thiên chuyên ở để xử lý sự vụ.

Hách Lạp Ngôn đứng yên tại chỗ im lặng rất lâu, sau đó cũng quay người rời đi. ...

Nụ cười của Diệp Lăng Thiên chợt cứng ngắc.

Hách Lạp Khiêm cuối cùng cũng hiểu rồi!

Người mà Diệp Huyền thật sự muốn mượn chính là Xích lão!

Hắn ta nhìn Diệp Huyền nhưng không nói gì cả.

Diệp Huyền lại nói: "Tiền bối yên tâm, ta cũng không cần vị tiền bối kia đi cùng ta kia phải ra tay mà chỉ cần đi theo ta là được! Cho dù có xuất hiện bất cứ chuyện gì thì hắn ta cũng không cần ra tay!"

Hách Lạp Khiêm đang định lên tiếng thì Hách Lạp Ngôn đột nhiên nói: "Ta đi theo ngươi!"

Hách Lạp Khiêm nhìn về phía nàng, Hách Lạp Ngôn lại nhẹ giọng nói: "Cho ta một giọt máu của ngươi!"

Diệp Huyền lập tức ấn đầu ngón tay, một giọt máu bay đến trước mặt Hách Lạp Ngôn.

Hách Lạp Ngôn xòe lòng bàn tay ra hứng giọt máu tươi kia, nàng nhìn một lúc rất lâu sau đó mới quay đầu nhìn về phía Hách Lạp Khiêm: "Trên huyết mạch của tộc ta!"

Trên huyết mạch của Hách Lạp tộc!

Hách Lạp Khiêm im lặng không nói gì cả.

Hách Lạp Ngôn lại nói: "Phụ thân yên tâm, dưới bất cứ tình huống nào ta đều sẽ đặt gia tộc lên hàng đầu!"

Hách Lạp Khiêm thấp giọng thở dài: "Nha đầu..."

Lúc này, đột nhiên Diệp Huyền nói: "Bác phụ yên tâm, kiếp này ta chắc chắn sẽ không cô phụ Ngôn cô nương, dưới bất cứ tình huống gì, ta đều sẽ đặt nàng ấy lên hàng đầu!"

Nghe vậy, cả người Hách Lạp Ngôn hơi run lên, quay đầu nhìn về phía hắn mà không nói gì cả.

Hách Lạp Khiêm nhìn Diệp Huyền: "Kiếp này ngươi cũng được tính là một nam nhân!"

Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn về phía Hách Lạp Ngôn: "Ngôn cô nương, chúng ta đi thôi!"

Hách Lạp Ngôn gật nhẹ đầu.

Rất nhanh hai người đã rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận