Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1099: Chúng ta không có ác ý

Rất nhanh, trong ánh mắt của tất cả mọi người, trong ánh sáng trắng ngưng tụ ra một nữ tử.

Nữ tử mặc áo bào trắng, buộc tóc đuôi ngựa, bên hông giắt một hồ lô rượu, ánh mắt của nàng bình tĩnh.

Bên dưới, vẻ mặt của đám người Diệp Huyền trở nên vô cùng nặng nề!

Trong mắt Giản Tự Tại cũng mang theo vẻ nghiêm túc!

Nguy hiểm!

Một khắc này, nàng cảm giác được nguy hiểm!

Diệp Huyền cũng cảm giác được nguy hiểm, thực lực của tổ sư Kiếm Vũ môn này tuyệt đối trên lão tổ Hiên Viên gia và lão tổ Vu tộc!

Thấy nữ tử áo bào trắng, Trần Biệt Giang của Kiếm Vũ môn liên tục cung kính hành lễ: “Tham kiếm sư tổ!”

Nghĩ đến đây, tay của Trần Biệt Giang bắt đầu run lên!

Nữ tử áo bào trắng mở bàn tay phải ra, Thiên Tru kiếm đó trực tiếp bay vào trong tay nàng.

Thấy một màn này, Trần Biệt Giang ở cách đó không xa và bạch y lão giả ở giữa không trung kia trực tiếp ngây người.

Diệp Huyền nhìn nữ tử áo bào trắng, hắn hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Ngươi biết ta sao?”

Lúc này, nữ tử áo bào trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Huyền và Giản Tự Tại, Giản Tự Tại không ra tay vì nàng không cảm giác được ác ý.

Nữ tử áo bào trắng nhìn Thiên Tru kiếm, nhẹ giọng nói: “Ngươi từng có linh trí, tuy đã bị tiểu từ này xóa bỏ nhưng suy cho cùng kiếm thể của ngươi cũng sinh ra vì ta...”

Nữ tử áo bào trắng không để ý đến Trần Biệt Giang, nàng trực tiếp quay người nhìn về phía Diệp Huyền ở bên dưới.

Thiên Tru kiếm hơi run lên, trông rất kích động.

Nữ tử áo bào trắng chỉ nhìn Diệp Huyền như vậy, một lúc sau, ánh mắt nàng xuất hiện sự thay đổi.

Thấy thế, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức thay đổi, nữ nhân này còn nhớ mình?

Hắn ta có một loại dự cảm chẳng lành!

Kích động!

Lại biết Diệp Huyền nữa sao?

Diệp Huyền im lặng.

Đây từng là chủ nhân ban đầu của nó!

Đột nhiên Thiên Tru kiếm rung mạnh, một tiếng kiếm minh chấn động chân trời.

Trần Biệt Giang trầm giọng bảo: “Sư tổ, Diệp Huyền này chính là tử địch của Kiếm Vũ môn ta.”

Nữ tử áo bào trắng nhìn về phía Diệp Huyền, đang định lên tiếng thì cách đó không xa, Trần Biệt Giang vội nói: “Sư tổ...”

Nữ tử áo bào trắng nhìn hắn ta: “Ngươi kêu ta hiện thân là để giết hắn?”

Tay phải của nữ tử áo bào trắng sờ nhẹ lên Thiên Tru kiếm, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi làm rất tốt!”

Ầm!

Hắn cảm giác được Thiên Tru kiếm này đang rất kích động!

Diệp Huyền cũng mang vẻ mặt ngơ ngác.

Thấy thế, tất cả mọi người đều ngây người!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Trần Biệt Giang đã trực tiếp bay xa nghìn trượng, cùng lúc đó nhục thân của hắn ta trực tiếp vỡ nát, chỉ còn lại linh hồn, không chỉ thế, linh hồn này còn đang tan biến với tốc độ cực nhanh.

Đột nhiên Thiên Tru kiếm hóa thành một đường kiếm quang xoay quanh người nữ tử áo bào trắng.

Trần Biệt Giang cảm thấy có hơi không đúng nhưng hắn ta vẫn căng da đầu gật đầu: “Đúng!”

Nữ tử áo bào trắng đột nhiên giận dữ quát: “Các ngươi làm càn!”

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng tung một quyền!

Nữ tử áo bào trắng nhìn về phía hắn ta: “Sao?”

Trần Biệt Giang gật đầu: “Đúng vậy!”

Nữ tử áo bào trắng hơi híp mắt lại, nàng chỉ về phía Diệp Huyền: “Ngươi nói hắn?”

“Tử địch?”

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Rốt cuộc hôm nay bị làm sao vậy?

Tại sao lại như vậy...?

Bạch y lão giả trong không trung cũng mang vẻ mặt mơ hồ... tại sao người mà đám người bên mình gọi ra đều giúp Diệp Huyền hết vậy?

Tại sao?

Người mông lung nhất vẫn là Trần Biệt Giang!

Hắn ta không ngờ mình lại trực tiếp bị sư tổ nhà mình giết!

Tuy bây giờ hắn ta vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn nhưng cũng nhanh thôi!

Vì nữ tử áo bào trắng không hề nương tay!

Rốt cuộc Diệp Huyền là thứ quỷ quái gì vậy?

Hơn nữa, nhìn bộ dạng này còn là có quan hệ không tầm thường nữa!

Sư tổ của Kiếm Vũ môn này cũng có quan hệ với Diệp Huyền!

Kiêng dè!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của đám người lão giả lưng còng Hiên Viên gia cách đó không xa trở nên cực kỳ khó coi.

Một lần này, hắn ta đã chết thẳng cẳng!

Một khắc này, hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho rồi!

Ba thế lực, ba vị lão tổ, tất cả đều đứng về phía Diệp Huyền!

Bên mình lại gọi ba kẻ địch ra ngoài!

Bạch y lão giả nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, tức giận hô: “Diệp Huyền, rốt cuộc ngươi là thần tiên quái vật phương nào?”

Bên dưới, Diệp Huyền cũng khá vô tội: “Thật ra... ta cũng rất mơ hồ mà!”

Bạch y lão giả đang định nói thì nữ tử áo bào trắng đột nhiên liếc mắt nhìn hắn ta: “Đáng chết!”

Vừa dứt lời, tay phải của nàng cách không túm về phía bạch y lão giả.

Ầm!

Không gian mà bạch y lão giả đang đứng trực tiếp sụp đổ, mà bạch y lão giả ở trong không gian đó trực tiếp biến mất chẳng còn đâu!

Vô cùng khó coi!

Trong không trung, sắc mặt của bạch y lão giả kia khó coi đến cực điểm!

Hoàn toàn bị xóa sổ sạch sẽ!

Vừa dứt lời, nàng vung tay phải, Trần Biệt Giang trực tiếp biến mất không còn bóng dáng nữa.

Nữ tử áo bào trắng nhìn Trần Biệt Giang: “Không ai được động vào hắn!”

Trần Biệt Giang nhìn nữ tử áo bào trắng với vẻ mặt khó hiểu: “Sư tổ... tại sao?”

Tại sao tổ sư bên mình đều có cùng nguồn gốc với hắn... Tiên Kiếm tông ngày trước cũng vậy.

Sau này đánh nhau với Diệp Huyền, còn ai dám triệu hồi lão tổ nữa?

Sau khi nữ tử áo bào trắng giết chết bạch y lão giả trong nháy mắt, đột nhiên nàng nhìn sang bên phải, ở đó chính là vị trí của Huyền Hoàng chủ!

Thấy một màn này, sắc mặt của Huyền Hoàng chủ thay đổi, nàng vội vàng xuất hiện trước mặt đám người nữ tử áo bào trắng, sau đó cung kính hành lễ: “Tiền bối, chúng ta không có ác ý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận