Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 863: Đắc Ý?!

Vĩnh viễn không thỏa hiệp!

Đây là tín ngưỡng tinh thần của Kiếm tông!

Thế nào là kiếm tu?

Kiếm tu là kẻ thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Dù cho kẻ địch cường đại tới đâu, thân là kiếm tu, cũng phải có dũng khí rút kiếm!

Không đầu hàng, không cầu hoà, không thỏa hiệp!

Một chữ: Chiến!

Đây là Kiếm tông ngày xưa!

Thanh âm vừa dứt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu quân thống ở trên không kia:

Tiêu quân thống kia đột nhiên dừng lại, tay phải hắn cầm chặt chuôi đao, yên lặng một chớp mắt, hắn đột nhiên rút đao liên tục trảm ra phía trước, trong chớp mắt, liên trảm mười đao!

Trên không, Đại tiểu thư Đường gia nhìn xuống Kiếm tông phía dưới, mặt không biểu tình:

Trên không.

Kiếm ý!

Mà không gian giữa hai người, đã biến thành một màu đen kịt!

Lúc đó, Kiếm tông không tranh, không ra khỏi Thần Võ thành, nhưng thiên hạ này có ai dám xem thường Kiếm tông?

Oanh!

Bên trong Kiếm tông, vô số kiếm ý phóng lên tận trời, những kiếm ý này xoay quanh trên không trung thật lâu không tiêu tan, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh!

Mặc dù bây giờ Kiếm tông rơi vào thế yếu tuyệt đối, thế nhưng, không có bất kỳ ai sợ hãi!

- Chớ có lưu thủ!

Nhưng mà rất nhanh, không gian nơi vùng trời Kiếm tông lại khôi phục như bình thường, mà khóe miệng Việt Vô Trần lại có một vệt máu tươi chảy xuống.

- Vĩnh viễn không thỏa hiệp? Ta ngược lại muốn xem xem xương cốt của Kiếm tông ngươi cứng đến bao nhiêu!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đệ tử Kiếm tông giữa sân lập tức trở nên ngưng trọng!

Mỗi một đao Tiêu quân thống chém xuống, Việt Vô Trần sẽ trực tiếp lui về phía sau trăm trượng, lúc Tiêu quân thống chém xong mười đao, Việt Vô Trần đã lui ra ngoài ngàn trượng!

Cả vùng không gian trực tiếp bị đao của Tiêu quân thống chém vỡ!

- Như ngươi mong muốn.

- Còn xin chỉ giáo!

Nơi xa, Tiêu quân thống híp lại hai mắt, tay trái cầm đao thật chặt!

Bên trong Võ viện, Diệp Huyền cũng ngẩng đầu nhìn về phía Việt Vô Trần trên không trung, thua sao?

Thanh âm vừa dứt, một đạo kiếm quang sáng như tuyết phá không chém đi!

Thua sao?

Nơi xa, Tiêu quân thống đột nhiên rút đao, hắn xông lên phía trước, sau lưng, vô số đạo tàn ảnh bỗng nhiên ngưng hiện.

Giữa sân có tiếng xé rách bén nhọn vang vọng.

Xuy!

Trên không, Việt Vô Trần nhìn về phía Tiêu quân thống ở đối diện, Tiêu quân thống cười nói:

Yên lặng một chớp mắt, Việt Vô Trần đột nhiên bước ra phía trước một bước, tay trái của hắn hợp chỉ dẫn thẳng xuống từ trên thân kiếm:

- Chém!

Tiếng như lôi minh!

Việt Vô Trần lãnh đạm nói:

Không gian trong vùng trời xung quanh lập tức bắt đầu nứt ra từng khúc!

Răng rắc!

Thanh âm vừa dứt, hắn bước ra phía trước một bước, cùng lúc đó, tay hắn cầm trường kiếm kề sát trên mi tâm, trong chốc lát, một cỗ kiếm ý và kiếm khí cường đại từ bên trong cơ thể hắn đột nhiên hội tụ vào trong kiếm, chuẩn xác mà nói là hội tụ đến mũi kiếm!

- Chém!

Theo thanh âm của Tiêu quân thống vang lên, một đạo đao khí đột nhiên trảm lên phía trên đạo kiếm quang kia.

Yên lặng một chớp mắt.

Oanh!

Chân trời đột nhiên run lên kịch liệt, vô số kiếm quang và ánh đao nổ tung ra, mà cùng lúc đó, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!

Người này, chính là Tiêu quân thống kia!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người Đại tiểu thư Đường gia lập tức trầm xuống.

Mà lúc này, Việt Vô Trần trên không đột nhiên một lần nữa bước ra phía trước một bước:

- Lại chém!

Phía dưới, vô số đệ tử Kiếm tông đột nhiên hoan hô lên.

- Tốt!

Thanh âm vừa dứt, từ trong thân thể hắn, vô số kiếm khí đột nhiên trảm ra, trong khoảnh khắc, cả người hắn lập tức bị chém thành vô số mảnh.

- Không hổ là siêu phàm Kiếm Thánh!

Tiêu quân thống nhìn Việt Vô Trần phía xa:

Nhưng mà, Đại tiểu thư Đường gia kia vẫn như cũ mặt không biểu tình.

Cuối chân trời, Tiêu quân thống đột nhiên nhe răng cười một tiếng, sau một khắc, hắn rút đao liên trảm về phía trước, từng đạo ánh đao không ngừng bay ra, nhưng mà, từng đạo ánh đao kia vừa mới xuất hiện đã trực tiếp phá toái...

Lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên ở trên không.

Tiêu quân thống hoành đao chặn lại, nhưng mà, đạo kiếm quang kia đã xuất hiện sau lưng hắn.

Giữa sân an tĩnh lại!

Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Tiêu quân thống!

Răng rắc!

Đao trong tay Tiêu quân thống đột nhiên nứt ra, đồng thời bị nứt toác ra, còn có mi tâm của hắn, nơi đó, có một vết nứt.

Bại!

Trên không, vẻ mặt đám cường giả Đường tộc lập tức trầm xuống.

Giờ khắc này, đạo kiếm quang này tựa như mặt trời, cường đại đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Xuy!

Vùng trời Kiếm tông, Việt Vô Trần lại bước ra phía trước một bước, lần này, kiếm trong tay hắn trực tiếp bay ra!

Lại là hơn ngàn trượng!

Bên ngoài Thần Võ thành, Tiêu quân thống kia vừa mới hoành đao ngăn cản, cả người lại trực tiếp bay ra ngoài lần nữa!

Thanh âm vừa dứt, lại có một đạo kiếm quang trảm ra!

Thắng!

Ngay cả Mục Phong Trần, vẻ mặt hắn cũng khẽ buông lỏng.

Bất kể thế nào, cuối cùng hắn vẫn không muốn Kiếm tông vong.

Trên không, Việt Vô Trần nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia, người sau đột nhiên vỗ tay mỉm cười nói:

- Không hổ danh siêu phàm Kiếm Thánh, nếu Kiếm tông lại có thêm vài vị siêu phàm Kiếm Thánh, e rằng Đường tộc ta phải thật sự cân nhắc một chút.

Việt Vô Trần nhìn Đại tiểu thư Đường gia:

- Cá chết lưới rách đối với Đường tộc ngươi rất tốt sao?

Đại tiểu thư Đường gia cười nói:

- Giao ra món bảo vật kia, chúng ta sẽ tự rời đi. Nếu không chịu giao ra, không phải cá chết lưới rách, mà là Kiếm tông ngươi chắc chắn phải chết!

Lúc này, Mục Phong Trần xuất hiện đối diện Đại tiểu thư Đường gia:

- Món chí bảo kia cũng không ở trong tay Kiếm tông ta, lão phu có khả năng dùng linh hồn phát thệ!

Nghe vậy, Đại tiểu thư Đường gia híp lại hai mắt.

Linh hồn phát thệ!

Một vị kiếm tu dùng linh hồn phát thệ, chuyện này tuyệt không phải trò đùa.

Chẳng lẽ thật sự không ở trong tay Kiếm tông?

Trong lòng Đại tiểu thư Đường gia có chút nghi ngờ.

Mục Phong Trần lại nói:

- Diệp Huyền kia trời sinh tính xảo quyệt, ngươi cảm thấy hắn đáng tin sao?

Đại tiểu thư Đường gia yên lặng.

Mục Phong Trần lại muốn nói điều gì, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở bên phải không xa.

Tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền.

- Diệp Huyền!

Mục Phong Trần nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngươi làm hại Kiếm tông ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, thế nào, ngươi rất đắc ý sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận