Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1483: Địa ngục bị chôn vùi

Lúc này, hồng y nữ tử và Vong Giả Đại Đế đã không kịp ngăn cản hắn nữa rồi. Bọn họ chỉ đành nhìn Diệp Huyền chém kiếm lên cột ánh sáng.

Uỳnh!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Vong Giả Đại Đế và hồng y nữ tử, những cột ánh sáng kia lập tức vỡ nát. Diệp Huyền thì gào lên một tiếng, hai tay hắn siết chặt lại, một luồng sức mạnh cực lớn cuộn trào bên trong cơ thể hắn. Chỉ trong chốc lát, những cột ánh sáng đã hóa thành hư vô! Có điều, Diệp Huyền không bị bắn ra ngoài nữa mà khi hắn chạm đất, có một bàn tay đã đỡ lấy hắn.

Là Diệp Linh!

Lúc này, quanh người Diệp Linh tràn đầy khí tức hung hãn. Đôi mắt nàng sắc như lưỡi đao khiến người ta không rét mà run. Thế nhưng khi nàng nhìn Diệp Huyền trong lòng, ánh mắt lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Diệp Huyền đã biến thành một huyết nhân, huyết dịch toàn thân hắn đang sôi sục như những dòng nham thạch. Khí tức cũng trở nên điên cuồng hơn!

Diệp Linh đặy tay lên trán Diệp Huyền, một luồng sức mạnh cực lớn bao phủ lấy hắn. Tuy nhiên lần này, nàng không thể trấn áp huyết mạch của Diệp Huyền một cách dễ dàng được!

Huyết mạch của Diệp Huyền sẽ tăng lên theo thực lực của hắn, mà hiện giờ thực lực của hắn đã không thể so sánh với ngày xưa nữa rồi. Hơn nữa ban nãy hắn vừa mới sử dụng huyết mạch, thế nên hiện giờ huyết mạch chi lực của hắn đang vô cùng mạnh. Nhất thời, đến cả Diệp Linh cũng không thể trấn áp nó.

Diệp Huyền đang chống lại huyết mạch, thế nên hắn mới phải chịu đau khổ. Nếu hắn thuận theo huyết mạch thì sẽ không phải chịu một chút đau đớn nào hết.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền bỗng hét lên một tiếng, hắn đánh một chưởng vào lồng ngực của mình.

Diệp Huyền chau chặt mày, cả người hắn run bần bật như đang phải chịu cơn đau đớn gì đó, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo.

Lúc này, lòng Diệp Linh đau như bị dao cứa. Nàng không dám dùng toàn lực để trấn áp huyết mạch của Diệp Huyền, bởi nàng sợ xảy ra chuyện. Thế nhưng nàng biết, nếu Diệp Huyền không tỉnh lại thì rất có thể hắn sẽ bị huyết mạch ăn mòn lí trí!

Diệp Huyền không hề nương tay, nếu không phải thực lực của Diệp Linh rất mạnh thì nàng đã bị hắn bẻ gãy cổ rồi!

Lúc này, Diệp Linh xuất hiện trước mặt hắn. Khi nàng trông thấy dáng vẻ này của hắn, sắc mặt nàng lập tức tái mét.

Thấy Diệp Huyền đã tiến vào trạng thái điên cuồng, Diệp Linh run rẩy gọi: “Ca!”

Ầm!

Diệp Linh khẽ bắt lấy tay Diệp Huyền: “Ca…”

Nghe Diệp Linh gọi, cơ thể Diệp Huyền bỗng run rẩy. Ngay sau đó, hắn đột nhiên tóm lấy cổ Diệp Linh. Sắc mặt Diệp Linh thay đổi, nàng đang định sử dụng sức mạnh, nhưng lại sợ làm Diệp Huyền bị thương nên vội vàng kiềm lại.

Thấy Diệp Huyền như vậy, Diệp Linh chầm chậm nhắm hai mắt lại. Hai tay nàng nâng mặt Diệp Huyền lên, nàng nói: “Ca…”

Diệp Linh đột nhiên quay đầu nhìn về phía hồng y nữ tử cách đó không xa, hồng y nữ tử thì đang nhìn chằm chằm Diệp Linh: “Ngăn nàng ta lại!”

Hắn đang chống đối!

Diệp Linh nghiến răng nghiến lợi: “Chết đi!”

Diệp Huyền bay ra xa, cuối cùng rơi xuống mặt đất. Mà lúc này, màu máu trong đôi mắt hắn đã nhạt đi khá nhiều. Mặc dù hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh nhưng trạng thái đã tốt hơn trước đó rất nhiều!

Trông Diệp Huyền thảm vô cùng, cả người hắn nhếch nhác, đặc biệt là vùng ngực. Ở nơi đó xuất hiện một vết lõm rất lớn!

Rất rõ ràng, nàng muốn giết hồng y nữ tử!

Hắn ta vẫn quyết định sẽ liên thủ cùng hồng y nữ tử, bởi lẽ hắn ta biết với thực lực của một mình hắn ta sẽ không thể giết được Diệp Linh!

Diệp Linh không tránh mà xuất chưởng ngăn chặn.

Ở phía xa xa, hồng y nữ tử nhìn Vong Giả Đại Đế đứng yên ở bên cạnh và bảo: “Còn không ra tay đi?”

Nàng xé rách không gian cả vạn trượng và nhấn chìm hồng y nữ tử.

Dứt lời, một luồng lệ khí tỏa ra từ cơ thể của nàng. Cùng lúc đó, nàng hóa thành một đường hắc quang và xông về phía hồng y nữ tử. Không gian mà nàng đi qua cũng nứt vỡ!

Đúng lúc đó, không gian tối đen đó bỗng nứt ra. Một bàn tay màu đỏ cực lớn xuất hiện và trấn áp Diệp Linh!

Chỉ trong chốc lát, không gian trước mặt nàng đã biến thành một màn đen tối.

Ầm ầm!

Vong Giả Đại Đế trầm mặc trong chốc lát rồi xông tới chỗ Diệp Linh.

Uỳnh!

Đường huyết đao kia nứt vỡ, một chưởng với sức mạnh vô cùng to lớn của Diệp Linh khiến hồng y nữ tử phải lùi lại.

Diệp Linh tiến lên trước một bước, nghiến răng nghiến lợi: “Phá vỡ!”

Tuy nhiên, khi hắn ta vừa mới tới trước mặt Diệp Linh thì đã bị Diệp Linh đánh một chưởng. Vong Giả Đại Đế bay ra xa, Diệp Linh thì chẳng thèm quan tâm đến hắn ta mà chỉ xông về phía hồng y nữ tử!

Màn lam quang lập tức vỡ tan tành và hóa thành hư vô. Đúng lúc đó, một đường huyết đao bỗng bổ về phía nàng.

Ầm ầm!

Sắc mặt của hồng y nữ tử vẫn bình tĩnh vô cùng. Khi Diệp Linh xông tới, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một màn lam quang. Diệp Linh trực tiếp đánh một chưởng lên màn lam quang ấy.

Bàn tay này vừa xuất hiện thì không gian xung quanh bỗng sục sôi như phải chịu đựng điều gì đó, trông cực kì dọa người.

Diệp Linh nhón chân phải, cả người bèn biến mất. Ngay sau đó, một đường hắc quang xoẹt qua như một ngôi sao băng và trực tiếp đụng độ với bàn tay màu đỏ kia.

Rầm rầm!

Bàn tay màu đỏ nứt vỡ, đúng lúc ấy Diệp Linh phất tay, bàn tay ấy lập tức hóa thành hư vô.

Thế nhưng lúc đó, nàng lại không thấy hồng y nữ tử đâu nữa!

Không chỉ không thấy hồng y nữ tử mà đến Vong Giả Đại Đế cũng đã biến mất!

Diệp Linh trở lại bên cạnh Diệp Huyền. Khi trông thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết của hắn, nàng lại khẽ nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc rồi lại mở mắt ra, gào lên: “Phệ Linh tộc!”

Ầm ầm!

Địa Ngục dần dần bị chôn vùi!

Lúc này, Diệp Linh đã cõng Diệp Huyền lên. Nàng bước từng bước về phía xa: “Ca, ngươi sẽ không phải hy sinh một cách vô ích đâu. Ngươi cứ nhìn đi, hôm nay ta sẽ tiêu diệt Phệ Linh tộc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận