Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1797: Tại sao để hắn đi

Diệp Huyền nghe xong mà cạn lời.

Một lần điên dễ dàng xảy ra vấn đề thật!

Lúc này, A Mục lại nói: “Thật ra Chân Phượng niết bàn trọng sinh cũng không chết hoàn toàn, linh hồn của nàng ta vẫn còn, chẳng qua là bị Thiên Đạo chi liên giam lại!”

Diệp Huyền nói: “Nàng ta không thoát được sao?”

A Mục lắc đầu: “Trốn không thoát! Cũng không có ai dám đi cứu nàng ta, vì nàng ta là do Thiên Đạo giam giữ. Thiên Đạo muốn giam nàng ta đời đời kiếp kiếp. Lại nói tiếp, nàng ta vừa đáng thương vừa đáng trách! Có điều, ai bảo nàng ta không có việc gì đi hô nghịch thiên gì đó làm chi?”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “Thời đại của các ngươi, hô nghịch thiên hậu quả rất nghiêm trọng sao?”

A Mục nhìn Diệp Huyền: “Không phải rất nghiêm trọng mà là cực kỳ nghiêm trọng.”

Diệp Huyền gật đầu, xem ra sau này nghịch thiên này không có việc gì thì đừng nói lung tung.

Diệp Huyền và A Mục ngẩng đầu nhìn lại, đại trận nơi chân trời đã bị đập vỡ.

A Mục do dự một chút, sau đó nói: “Có lẽ... đánh lại được!”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Không phải ngươi thật sự muốn đi tìm nàng ta đấy chứ? Ta nói ngươi biết, ngươi cũng đừng nghĩ như vậy, cứu nàng ta cũng có nghĩa là phải dính vào nhân quả của Thiên Đạo, hơn nữa, đó có thể là nhân quả ác. Một khi ngươi đắc tội với Thiên Đạo, nàng ta sẽ hành chết ngươi.”

Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục: “Bây giờ ta đã đánh lại được hắn ta chưa?”

Diệp Huyền hỏi: “Chân Phượng đó ở đâu?”

Bản thân Diệp Huyền cũng không biết.

Nói ra sảng khoái chỉ được một lúc, lỡ như đắc tội Thiên Đạo, được không bù nổi mất đâu!

Diệp Huyền: “...”

A Mục nói: “Ở Chân Phượng Sơn, nơi đó bây giờ là một ngọn núi lửa, nàng ta bị nhốt sâu bên trong.”

A Mục đột nhiên nói: “Ngươi muốn đạt tới bất diệt kim thân, ngoại trừ tự chậm rãi tu luyện ra, cũng chỉ có thể đi tìm Chân Phượng bị nhốt kia.”

Phía chân trời, Thiên Long lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nhe răng nói: “Nhân loại kiến hôi, ngươi muốn chết như thế nào?”

Tất nhiên vấn đề bây giờ là không thể đánh bại cũng phải đánh.

Diệp Huyền do dự một chút, đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, chân trời xa xôi đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.

Diệp Huyền nhìn Thiên Long lão giả: “Một đấu một!”

Đánh lại không?

Mặc dù thực lực của hắn được tăng lên rất nhiều nhưng Thiên Long lão giả chính là tứ văn Thiên Long. Lúc trước hắn đánh nhị văn Thiên Long đều cần kích hoạt huyết mạch chi lực, có thể tưởng tượng được, tứ văn Thiên Long này khủng bố bao nhiêu.

Đánh một Thiên Long hắn còn không nắm chắc, huống chi nhiều Thiên Long như vậy?

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền đại biến, tên này lại không không muốn đơn đả độc đấu.

Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “A Mục tiền bối, có nơi nào an toàn không?”

Nói xong, hắn ta cùng mấy Thiên Long phía sau lao về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: “Ta đánh lại hay không lại, trong lòng ngươi không biết sao?”

Thiên Long lão giả tức giận nói: “Một đấu một? Ngươi nghĩ nhiều rồi phải không?”

A Mục gật đầu: “Vu thị của các đời đại tế ti cơ bản đều xem như đệ nhất cường giả Vu tộc ta!”

Diệp Huyền không nói gì, dường như nghĩ đến gì đó, hắn đột nhiên hỏi: “Vu thị của đại tế ti Vu tộc các ngươi có phải đều rất mạnh hay không?”

A Mục cười đáp: “Ta nghĩ ngươi đánh lại được!”

Ầm!

A Mục suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không có!”

Diệp Huyền: “...”

A Mục đột nhiên nói: “Ngươi không thể đánh lại họ sao?”

Không chút do dự, hắn cõng A Mục xoay người bỏ chạy.

Nói xong, hắn ta cùng mấy Thiên Long phía sau biến mất ở cuối chân trời.

Thấy Diệp Huyền bỏ chạy, Thiên Long lão giả ngẩn người, sau đó giận dữ nói: “Đuổi theo!”

Sau khi thân thể trở nên mạnh mẽ, tốc độ của hắn cũng tăng lên không ít, có điều vẫn phải dựa vào A Mục hỗ trợ tăng tốc mới được!

Diệp Huyền hỏi: “Trước kia ngươi có Vu thị không?”

A Mục lắc đầu: “Không có.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Vì sao không có?”

A Mục nói: “Không tìm được người phù hợp!”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “A Mục cô nương, ta ở trong các đời Vu thị, có phải là yếu nhất hay không?”

A Mục nói: “Phải!”

Diệp Huyền hơi khó hiểu: “Vậy tại sao ngươi lại chọn ta?”

A Mục nói: “Thấy ngươi vừa mắt!”

Diệp Huyền: “...”

Thiên Long lão giả trầm mặc một lát, sau đó nói: “Đuổi theo thiếu niên nhân loại kia!”

Thủ mộ lão nhân không nói gì mà quay người rời đi.

Hắn ta nhìn thủ mộ lão nhân: “Ngươi là ai?”

Thiên Long lão giả cầm đầu cũng hơi bối rối!

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy Thiên Long trong sân đều đại biến!

Thiên Long lão giả bay ra ngoài, cú bay này bay xa ngàn trượng, sau khi hắn ta dừng lại, trên mặt đã có thêm dấu bàn tay!

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, phía sau hắn đột nhiên truyền đến một luồng uy áp khủng bố!

Đến rồi!

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, nhìn thủ mộ lão nhân, thủ mộ lão nhân chỉ vào lối ra: “Mau chạy đi!”

Miệng Diệp Huyền khẽ giật, hắn không do dự mà chạy ra ngoài!

Lúc này, Thiên Long lão giả và các Thiên Long đáp xuống trước mặt thủ mộ lão nhân.

Thiên Long lão giả nhìn đối phương, tức giận nói: “Vì sao để hắn đi!”

Thủ mộ lão nhân hơi nhíu mày, phất tay áo vung lên.

Ầm ầm!

Thủ mộ lão nhân do dự, sau đó nói: “Chúng ta không quen cho lắm!”

Diệp Huyền nhìn thủ mộ lão nhân: “Tiền bối, cứu mạng!”

Rất nhanh, Diệp Huyền đã đi tới lối ra Hư Vô Duy Độ. Lúc này hắn thấy thủ mộ lão nhân, thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua A Mục, không nói gì.

Phải đi!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyền biến đổi, hắn tăng nhanh tốc độ, nhìn thoáng qua bốn phía, biết mình không thể ở lại nơi này!

Đúng lúc này, tốc độ của Thiên Long phía sau hắn đột nhiên tăng nhanh.

Nói xong, hắn ta cùng mấy Thiên Long bên người đuổi theo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận