Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 642: Ta Rất Giỏi Đánh Nhau!

Vô Gian luyện ngục, tầng thứ chín.

Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, ở trước mặt hắn, một thanh Âm Linh Khí kiếm đang dần ngưng tụ.

Ở sau lưng hắn, Diệp Linh lẳng lặng dựa vào hắn, mà Độc Cô Huyên vẫn luôn ngồi ở một bên, cứ như vậy nhìn xem hai huynh muội.

Mà đầu yêu thú kia chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nó thật sự rất muốn một bàn tay chụp chết Diệp Huyền, nhưng nó thật không dám động thủ!

Gần nửa canh giờ trôi qua, không gian trước mặt Diệp Huyền khẽ run lên, theo sát đó, một thanh Âm Linh Khí kiếm ngưng tụ thành.

Hiện tại, hắn đã ngưng tụ được bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm!

Mỗi một chuôi Âm Linh Khí kiếm, đều tương đương với một món cực phẩm thánh khí, trọng yếu nhất, chính là không thể đụng vào kiếm này, cho dù là Vô Thượng Chi Cảnh, chỉ cần đụng vào cũng sẽ bị ăn mòn. Hơn nữa, kiếm này ở trạng thái khí, cực nhẹ, dùng để làm phi kiếm, tốc độ phi thường nhanh!

Diệp Huyền vội vàng thu kiếm vào bên trong Giới Ngục tháp, hắn cũng không dám để kiếm này ở bên ngoài quá lâu, bởi vì hắn vẫn không thể hoàn toàn chưởng khống Âm Linh Khí kiếm này.

Lúc này, Độc Cô Huyên đi tới, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Bảo vệ các ngươi thật tốt!

Thấy Diệp Huyền, Tiểu Linh Nhi trừng mắt nhìn, sau đó quay đầu tiếp tục đi chăm tưới linh quả của nàng, nhưng thỉnh thoảng nàng sẽ lạnh lùng nhìn qua mấy thanh kiếm kia, mà rõ ràng là những thanh kiếm kia cũng không dám đi trêu chọc nàng.

Diệp Huyền nắm lấy tay nhỏ của Diệp Linh đã ngủ say:

Nói xong, nàng giơ giơ lên nắm tay nhỏ.

Tay Diệp Huyền khẽ run lên, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói:

Bên trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đang đứng trước mặt bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm bảy thanh kiếm:

Độc Cô Huyên đột nhiên ngồi xuống trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:

Diệp Huyền: "..."

- Các ngươi, cẩn thận một chút cho ta, ta rất giỏi đánh nhau, các ngươi biết không?

- Tiếp theo dự định thế nào?

Có một số việc, chung quy là vẫn khó có thể tiêu tan trong lúc nhất thời.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn nhìn về phía bảy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia, có bảy thanh phi kiếm này, tương đương với có thêm một át chủ bài!

Nghe Diệp Huyền nói, Độc Cô Huyên vội vàng nói:

- Ngươi nguyện ý gọi ta một tiếng mẫu thân sao?

- Cho ta một chút thời gian!

Diệp Huyền nói:

- Ta và muội muội lớn lên ở Diệp gia, nhưng đối với phụ thân... Chuyện của hắn, hoàn toàn không biết gì cả.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói xong, hắn để Diệp Linh dựa vào trong ngực Độc Cô Huyên, sau đó đi đến trước mặt đầu yêu thú cách đó không xa.

Trên mặt nàng, tràn đầy ý cười, còn có nước mắt.

Yêu thú lẳng lặng nhìn Diệp Huyền.

- Tốt, tốt...

Yêu thú kia nhìn thẳng Diệp Huyền, ngữ khí vô cùng kiên định:

- Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiền bối người, ta đã biết, tiền bối người là một yêu vô cùng có tâm chính nghĩa, đối với loại chuyện này, tiền bối người tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý đến, có đúng không?

Diệp Huyền lại nói:

Diệp Huyền nói khẽ:

Yêu thú kia nhìn Diệp Huyền, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra vui giận.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Rất nhiều người muốn giết ta, bọn hắn đều rất mạnh.

Độc Cô Huyên trầm mặc.

- Việc này, về sau mẫu thân sẽ nói cho ngươi biết, được không?

Độc Cô Huyên lắc đầu:

- Không thể nói sao?

- Ta sẽ!

Nói xong, nó lại cường điệu một lần:

- Ta thật sự sẽ không để ý!

Sắc mặt Diệp Huyền tối đen, tên này không vào trò vui a!

Yêu thú đi đến trước mặt Diệp Huyền, nó nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Nàng không ở nơi này, đúng không?

Nàng này, dĩ nhiên là chỉ Giản Tự Tại.

Diệp Huyền gật đầu:

- Không ở đây!

- Ta thực sự không rõ, ngay cả thần căn ngươi cũng không có, thể chất lại bình thường như thế, làm sao nàng lại coi trọng ngươi!

Yêu thú liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:

- Ta là đệ tử duy nhất của nàng, nàng thích ta nhất, ta nói, bình thường nàng đều sẽ nghe.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ngươi làm sao cam đoan?

Yêu thú cười lạnh:

Trong mắt yêu thú có một tia mỉa mai:

- Ngươi có thể làm được sao?

Diệp Huyền nói:

- Ta không thể làm được, thế nhưng sư phụ ta có thể làm được!

Giản Tự Tại!

Yêu thú kia híp lại hai mắt, nó cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Huyền, qua rất lâu sau, nó lắc đầu:

- Nếu nàng nhìn thấy ta, sẽ chỉ giết ta.

Diệp Huyền nói:

- Có ta ở đây, nàng sẽ không.

- Ngươi không muốn ra ngoài sao?

Yêu thú nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Chậm đã chậm đã.

Nói xong, nó quay người đang muốn rời khỏi, mà lúc này, Diệp Huyền vội vàng nói:

- Nhân loại, rời đi nơi này.

Yêu thú kia nhìn chằm chằm Diệp Huyền, sau một lúc lâu, nó nói:

Diệp Huyền: "..."

- Ha ha...

Bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên truyền ra tiếng Giản Tự Tại cười to:

- Con thú canh cổng thần tộc này nói chuyện còn khá được, ta miễn cho nó khỏi chết, ha ha...

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, đầu yêu thú kia đột nhiên nói:

- Ta không thoát ra được, nhưng mà, nếu bọn hắn tiến đến tầng thứ chín, ta có thể bảo vệ các nàng.

Nghe vậy, Diệp Huyền mừng rỡ trong lòng, đang muốn nói chuyện, yêu thú kia lại nói:

- Chẳng qua ta có một điều kiện.

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ngươi nói!

Yêu thú do dự một chút, sau đó nói:

- Nếu nàng đến, xin nàng đừng đánh ta!

Diệp Huyền nghe mà trợn mắt hốc mồm... Tên này thế mà lại sợ Giản Tự Tại đến thế!

Xem ra, sự tình mà Giản Tự Tại đã làm ở thần tộc năm đó, không chỉ đơn giản như lão đầu phía trên kia nói.

Không chỉ như thế, nữ nhân này cũng thật không đơn giản, đừng nhìn nàng bình thường rất ôn hòa, cũng không sinh khí thế nào, thế nhưng Diệp Huyền biết, chính người ôn hòa như thế mới là đáng sợ nhất, bởi vì một khi nàng sinh khí, có thể đấy chính là hủy thiên diệt địa!

Về sau vẫn là ít chọc giận mới tốt!

Có đầu yêu thú kia hứa hẹn, Diệp Huyền hơi yên tâm một chút, ít nhất, chỉ cần Diệp Linh và Độc Cô Huyên không đi ra ngoài, tạm thời vẫn không cần lo lắng vấn đề an toàn.

Diệp Huyền đi đến một bên, ngồi xếp bằng xuống, sau đó hắn lấy ra Xã Tắc Ấn, trầm giọng nói:

- Giản cô nương, ta phải làm thế nào mới có thể luyện hóa được vật này?

Giản Tự Tại nói:

- Nhỏ máu.

Diệp Huyền có chút hồ nghi:

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Ừm.

- Chắc chắn chứ?

- Chắn chắn!

- Không gạt ta?

- Không lừa gạt!

Diệp Huyền: "..."

Lưỡng lự!

Diệp Huyền cũng không dám trực tiếp nhỏ máu, bởi vì lời nói của Giản Tự Tại này thật sự có chút không đáng tin cậy, đáng tiếc, Đại thần lầu hai lại không đáp lời.

Giữa sân, Diệp Huyền do dự rất lâu, cuối cùng, hắn vẫn nhỏ một giọt tinh huyết lên phía trên Xã Tắc Ấn kia.

Trong nháy mắt, Xã Tắc Ấn bạo phát ra một đạo bạch quang sáng chói, sau một khắc, nó trực tiếp bay vào giữa chân mày Diệp Huyền.

Oanh!

Một cỗ khí tức cường đại đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể Diệp Huyền, cùng lúc đó, một bóng người hư ảo xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền, rất nhanh, bóng người hư ảo này ngưng tụ, là một nam tử trung niên thân mặc long bào, đầu đội Long quan.

Thần Hoàng!

Thần Hoàng nhìn Diệp Huyền, tiếng như chuông lớn:

- Thế nào là xã tắc?

Đầu óc Diệp Huyền chấn động, một lát sau, hắn lắc đầu:

- Không biết!

Thần Hoàng lại hỏi:

- Thế nào là thiên địa thương sinh?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, lắc đầu:

- Không biết!

Thần Hoàng tiếp tục hỏi:

- Thế nào là chúng sinh?

Diệp Huyền nghĩ một lát, vẫn lắc đầu:

- Không biết!

Thần Hoàng trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Ngươi thế này... Ta rất khó xử... Tốt xấu gì ngươi cũng phải biết một chút a!

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận