Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1083: Hẹn chiến

Trong sân, A Bố im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Gần đây Thần Điện đang làm gì?"

Một giọng nói vang lên bên cạnh hắn ta: “Đang tìm hiểu nữ tử váy trắng đó!”

Nữ tử váy trắng!

A Bố nhẹ giọng nói: “Người của chúng ta có thể tra ra được tư liệu liên quan đến nàng ta không?”

Giọng nói đó đáp: “Tạm thời không có, mỗi lần nàng ta xuất hiện đều có liên quan đến Diệp Huyền, sợ là chỉ có Diệp Huyền mới biết thân phận chân chính của nàng ta!”

A Bố im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, giọng nói đó lại bảo: “Theo như ta điều tra được thì hình như bọn họ có dấu hiệu liên thủ!”

Liên thủ!

Các thế lực từ Hỗn Độn vũ trụ tới cũng không cướp đoạt tài nguyên của Bắc Cảnh, ngược lại vì thu hút nhân tài ưu tú mà còn đưa ra rất nhiều phúc lợi…

Trong đại điện.

Lúc này, Bắc Cảnh đã dần dần khôi phục vẻ phồn vinh của ngày trước dưới sự quản lý của Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi.

Vì cho đến hiện tại, Diệp Huyền vẫn chưa tiến hành cướp bóc gì đối với người Bắc Cảnh!



Hắn nói: “Đây là Thần Cảnh đan, có thể giúp người thăng cấp đến Thần cảnh! Các ngươi mỗi người lấy một lọ đi!”

Hai mắt A Bố hơi híp lại: “Xem ra bọn họ muốn ra tay với nữ tử váy trắng rồi.”

Diệp Huyền triệu tập Thượng Quan Tiên Nhi và Khương Cửu.

Sau khi Diệp Huyền rời đi, hắn trở về Bắc Cảnh.

Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía xa, nhẹ giọng bảo: “Nữ nhân đó vừa chết, sợ là Diệp Huyền cũng sẽ…”

Mới đầu người Bắc Cảnh vẫn còn lòng đề phòng với Thần Quốc, nhưng đến sau đó càng ngày càng có nhiều người chấp nhận Thần Quốc, đương nhiên cũng chấp nhận Diệp Huyền.

Thượng Quan Tiên Nhi liếc mắt nhìn bình ngọc trắng trong tay, nàng hơi do dự sau đó nói: “Quá quý giá!”

Bây giờ người Bắc Cảnh cũng dần dần muốn trở về, vì phương pháp trị quốc ở Thần Quốc đó tốt hơn ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới!

Đan dược này có thể nói là có giá trị liên thành chân chính!

Hắn vung bàn tay phải, ba bình ngọc trắng lập tức xuất hiện trước mặt hai nữ nhân.

Thần Cảnh đan!

Cái bọn họ thiếu không phải thiên phú mà là tài nguyên!

Mà bây giờ sức mạnh tổng thể của Bắc Cảnh vẫn có sự chênh lệnh không nhỏ với các thực lực như Hiên Viên gia, chẳng qua cũng may, mấy người đỉnh cấp nhất ở Bắc Cảnh ví dụ như đám người Mục Nam Tri có thể nói đều là thiên tài trong thiên tài, chỉ cần cho bọn họ đủ cơ duyên thì mấy người này hoàn toàn có thể trở thành siêu cường giả hạng nhất!

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Bọn họ sẽ không bỏ qua, đúng không?”

Bắc Cảnh!

Diệp Huyền lắc đầu, hắn cũng không liên lạc được!

Diệp Huyền nhẹ giọng bảo: “Một mình ta có thực lực mạnh mẽ cũng không có tác dụng gì, chúng ta cần thực lực của toàn thể Bắc Cảnh mạnh!”

Diệp Huyền cười đáp: “Đừng quá lo lắng, cho dù xảy ra chuyện gì vẫn có ta tới gánh trước!”

Bây giờ càng yên tĩnh bao nhiêu thì sau này sẽ càng điên cuồng bấy nhiều!

Thấy thế, Khương Cửu thấp giọng thở dài một tiếng, hiển nhiên nàng lo lắng rồi, vì cho dù là Hiên Viên gia hay là Kiếm Vũ môn đều đang nhắm vào Diệp Huyền, mấy thực lực cổ xưa này chắc chắn không đơn giản giống như vẻ ngoài đến vậy.

Bây giờ hắn đã không còn một mình nữa, có thể nói là kéo theo lớn bé trong nhà, một người mạnh hoàn toàn vô dụng, nhất định phải là tập thể mạnh mới được!

Diệp Huyền gật đầu.

Khương Cửu trầm giọng nói: “Ngươi có thể liên lạc được với nữ tử váy trắng không?”

Nữ tử váy trắng?

Ngoại trừ bọn họ ra, An Lan Tú và một vài thiên tài Thần Quốc ví dụ như đám người Nguyên Nhất, mấy người này cũng vô cùng yêu nghiệt!

Khương Cửu lắc đầu: “Không có bất cứ động tĩnh gì cả, không chỉ bọn họ mà Hiên Viên Gia và Đạo Môn cũng hoàn toàn không có động tĩnh.”

Diệp Huyền nhìn về phía Khương Cửu: “Mấy biên cảnh xung quanh có động tĩnh gì không?”

Thượng Quan Tiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Huyền, sau đó gật đầu, quay người lùi xuống.

Khương Cửu chỉ nhìn hắn mà không nói gì cả.

Diệp Huyền đứng dậy đi đến cổng đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời xa xăm, tay phải nắm chặt Thiên Tru kiếm bên hông, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, một bàn tay đặt lên tay hắn.

Là tay của Khương Cửu!

Nàng nhìn Diệp Huyền, nhẹ giọng bảo: “Cho dù tương lai thế nào, chúng ta đều sẽ gánh cùng ngươi!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc này, một hắc y nhân giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn: “Diệp vương, bệ hạ kêu ngươi chuẩn bị tâm lý.”

Bệ hạ!

Huyền Hoàng chủ!

Diệp Huyền cười hỏi: “Sao vậy?”

Hắc y nhân không nói gì mà lặng lẽ rời đi.

Diệp Huyền im lặng.

Khương Cửu nắm chặt tay hắn.

Ngay lúc ấy, một luồng uy áp lớn mạnh bất chợt xuất hiện trên khoảng không của Thiên Giang thành!

Trong Thiên Giang thành, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Vô số người tới tấp ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một lão giả đứng trên bầu trời của Thiên Giang thành, lão giả mặc đồ đen như mực, chỗ lồng ngực xăm một con hắc long tối màu.

Trong cơ thể lão giả, một luồng uy áp giống như thủy triều trào ra, toàn bộ người trong Thiên Giang thành lập tức cảm thấy ngạt thở.

Lão giả đứng giữa không trung, hắn ta nhìn xuống phía dưới, rất nhanh, ánh mắt đã rơi lên người Diệp Huyền ở cửa đại điện.

Lão giả nhìn xuống hắn với vẻ mặt bình tĩnh: “Sau ba ngày, trên đỉnh Nhai sơn, nếu ngươi không tới vậy sẽ khai chiến ngay ở Bắc Cảnh, còn nếu ngươi tới, cho dù ngươi chết, chúng ta cũng không giết Bắc Cảnh, càng không giết bất cứ một ai bên cạnh ngươi.”

Vừa dứt lời, lão giả đã quay người, trực tiếp hóa thành một tia sáng đen biến mất dạng.

Trong thành, vô số người nhìn về phía Diệp Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận