Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1249: Đúng là không đơn giản

Diệp Huyền cũng không kiêng dè gì cả, trực tiếp đưa Giới Ngục tháp tới trước mặt lão giả, lão giả lại không hề cầm lấy, hắn ta quan sát Giới Ngục tháp một chút, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Đúng là vật ở Ngũ Duy rồi!"

Nói, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Tiểu hữu đúng là có phúc duyên thâm hậu!"

Diệp Huyền lắc đầu: “Cũng không phải đều là chuyện tốt, có thứ này, những năm gần đây cuộc sống của ta không dễ dàng."

Lão giả cười nói: "Phúc họa tương y!"

Diệp Huyền gật đầu: “Tiền bối có thể nói chuyện hợp tác như thế nào hay không!"

Lão giả nói: "Hợp tác... rất đơn giản, tiểu hữu nói cho chúng ta biết tất cả những gì mà ngươi biết về tháp này, để chúng ta tìm hiểu Ngũ Duy một chút là được, để báo đáp lại, chúng ta có thể cung cấp cho tiểu hữu rất nhiều sự trợ giúp."

Diệp Huyền hơi kinh ngạc: “Chỉ đơn giản như vậy?"

Lão giả cười ha ha một tiếng: “Đương nhiên, nếu như tiểu hữu chịu giao thứ này cho chúng ta, cũng có thể."

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó đứng dậy rời đi.

Bạch y nam tử trầm ngâm một lát, sau đó lên tiếng nói ra: "Hắn mới vừa nói giao thứ đó cho gia gia trông không giống đang nói đùa, như vậy vấn đề là hắn không muốn thứ này thật sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối không muốn?"

Lão giả nói khẽ: "Tru Thanh, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Huyền gật đầu: “Ta nghiêm túc!"

Lão giả nhìn về phía Tru Thanh: “Vì sao?"

Diệp Huyền đưa cho lão giả: “Đây, tặng cho ngươi!"

Lão giả cười nói: "Vậy ngươi cảm thấy ta có nên lấy không?"

Lão giả liếc mắt nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó cười nói: "Xem ra nhân quả mà thứ này đem tới lớn bất thường đây!"

Lão giả nhìn Diệp Huyền: “Ngươi nghiêm túc?"

Hắn vừa rời đi, Tru Tà Nhi đã xuất hiện bên cạnh lão giả, cùng lúc xuất hiện với nàng còn có một nam tử trẻ tuổi, nam tử mặc một bộ trường bào màu trắng, giữa lông mày có một cái ấn ký màu đen.

Lão giả cười ha ha một tiếng: “Ngươi thật xảo quyệt."

Lão giả nhìn thoáng qua Giới Ngục tháp, trong mắt hiện vẻ phức tạp: “Tiểu hữu đi nghỉ ngơi trước một chút đi."

Nói xong, hắn ta nhìn thoáng qua hướng Diệp Huyền đi, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp: “Vật đó, Thần Điện ta không thể nhận!"

Tru Thanh trầm giọng nói: "Không nên!"

Tru Thanh trầm giọng đáp: "Bởi vì gia gia không lấy."

Lão giả nói khẽ: "Hợp tác với hắn, hợp tác xong, để hắn rời khỏi đây, hắn ở chỗ này làm ta có chút hoảng!"

Lão giả cười nói: "Nếu chỉ như vậy cũng không cảm nhận được, vậy những năm này gia gia ngươi không phải sống vô dụng rồi sao?"

Lão giả gật đầu: “Nhất định phải nhanh!"

Lão giả nói khẽ: "Bởi vì nhân quả của nó, ta nhìn không thấu. Vật này chính là Ngũ Duy chí bảo, chắc chắn mang theo một chút nhân quả không biết, nếu như ta lấy, những nhân quả này sẽ nhiễm lên người ta, có vài nhân quả có thể gánh, có vài nhân quả lại không thể gánh!"

Dã tâm có thể có, nhưng phải lượng sức mình, nếu cưỡng chế đoạt lấy loại thần vật này, chắc chắn Thần Điện sẽ vì thế mà bị hủy diệt.

"Vì sao?" Tru Thanh hỏi.

Tru Tà Nhi gật đầu: “Vâng, hơn nữa còn chết được một cách không rõ ràng."

Lão giả đột nhiên nói: "Huyết Tổ đó chết trong tay hắn thật sao?"

Lúc này, Tru Tà Nhi cũng nói: "Ta điều tra rồi, phàm là những người có chủ ý với cái tháp này gần như đều không có kết cục tốt, đương nhiên, ngoại trừ Diệp Huyền, nhưng mà tình cảnh của hắn cũng không tốt cho lắm, từ sau khi hắn đi ra khỏi tiểu thế giới đó, hắn vẫn luôn bị đuổi giết. Nhưng hắn vẫn sống được cho đến nay, còn những kẻ địch của hắn gần như đã chết sạch."

Tru Thanh trầm giọng nói: "Gia gia, ngươi có thể cảm nhận được nhân quả của thứ đó?"

Trong mắt của hắn ta có một vẻ nặng nề.

Ngay vào khoảnh khắc nhìn thấy Giới Ngục tháp, hắn ta đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ cướp đoạt Giới Ngục tháp.

Loại thần vật này, không phải thứ Thần Điện có thể có được!

Tru Thanh hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên như thế nào?"

Tru Tà Nhi trầm giọng nói: "Hợp tác xong thì cho hắn rời khỏi đây sao?"

Lão giả cười nói: "Sợ bị liên lụy! Vật này có nhân quả cực lớn, ta không biết tại sao hắn có thể chịu đựng được, nhưng đây tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể gánh vác được."

Tru Thanh nhíu mày: “Vì sao?"

Lão giả khẽ gật đầu: “Tiểu gia hỏa này đúng là không đơn giản..."

Nói đến đây, hắn ta dừng một chút, lại nói tiếp: "Truyền lệnh xuống, bên trong tòa thần thành này, bất cứ kẻ nào cũng không được đến trêu chọc hắn, bây giờ hắn chính là quý khách của Thần Điện ta! Còn nữa, dẫn hắn tới Thần Thư Điện trong Thần Điện ta, bất cứ thư tịch và bí tịch gì trong đó hắn đều có thể đọc."

Tru Tà Nhi sửng sốt: “Gia gia... chuyện này. . ."

Tru Thanh đang đứng bên cạnh trầm giọng nói: "Gia gia, đó là Thần Thư Điện, cất chứa gần như tất cả võ học thần thông bí thuật của Thần Điện ta, chuyện này. . ."

Lão giả nói khẽ: "Cứ làm theo lời ta nói đi?"

Tru Thanh trầm giọng nói: "Gia gia, ta rất khó hiểu."

Lão giả nhìn thoáng qua Tru Thanh, sau đó nói: "Nếu như không thể trở thành kẻ địch, vậy thì chúng ta hãy cố gắng trở thành bằng hữu của hắn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận