Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3502. Đuổi cùng giết tuyệt! (2)



Chương 3502. Đuổi cùng giết tuyệt! (2)




Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng tinh không. Một lát sau, hắn quay người rời đi, không lâu sau hắn đã tới Thiên Phủ.
Thiên Phủ nằm ở Thiên Giới, đây là một trong ba thế lực của Thiên Linh vũ trụ, thực lực của bọn họ đương nhiên không phải bàn!
Diệp Huyền vừa tới Thiên Phủ thì phủ chủ Thiên Phủ - Mục Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn. Thấy Diệp Huyền còn sống, sắc mặt Mục Thiên lập tức trở nên khó coi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta hỏi ngươi một chuyện, hắc bào kia rốt cuộc là ai?”
Mục Thiên trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm ra.
Ầm!
Một tiếng kiếm vang dội. Ở phía xa xa, Mục Thiên tái mặt, hắn ta bước lên phía trước một bước, đánh một quyền. Khoảnh khắc hắn ta xuất quyền, một luồng áp lực thời không cực kì đáng sợ bao trùm lấy kiếm của Diệp Huyền!
Uỳnh uỳnh!
Cả bầu trời bỗng cuộn trào, ngay sau đó Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Thiên. Đôi đồng tử của Mục Thiên co lại, sao áp lực thời không của hắn ta lại chẳng có tác dụng gì với thanh kiếm này vậy?
Mục Thiên không có thời gian nghĩ nhiều nữa, hắn ta giơ hai tay lên đỡ!
Uỳnh!
Hai tay của Mục Thiên lập tức gãy rời, cả người bay ngược về phía sau cả ngàn trượng. Hắn ta còn chưa dừng lại thì một đường phi kiếm đã chém tới.
Mục Thiên trợn mắt, hắn ta nhón chân phải, cả người tiến vào đệ ngũ trùng thời không. Tuy nhiên ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm cũng đã vào đệ ngũ trùng. Mục Thiên kinh hãi, hắn ta sử dụng tâm niệm, một phù văn thần thuẫn màu vàng kim xuất hiện trước mặt hắn ta.
Uỳnh!
Phù văn thần thuẫn bị Thanh Huyền Kiếm chém trúng và vỡ tan, có điều lúc này Mục Thiên đã lùi sang một bên!
Thấy Diệp Huyền còn muốn ra tay, Mục Thiên bèn tái mặt, hắn ta vội vàng nói: “Thú Linh tộc! Hắn ta tới từ Thú Linh tộc!”
Diệp Huyền híp mắt lại: “Là Thú Linh tộc năm xưa đã rời khỏi vũ trụ này và đạt tới văn minh cấp năm đấy hả?”
Mục Thiên nhìn chằm chằm vào hắn: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền thấy nghi hoặc: “Tại sao bọn họ lại nhắm vào ta? Hơn nữa, nếu như ta đoán không nhầm thì khi ta vừa mới đến vũ trụ này, bọn họ đã nhắm vào ta rồi, đúng chứ?”
Mục Thiên trầm mặc.
Diệp Huyền bỗng bảo: “Tiếp theo, ta hỏi ngươi câu nào thì ngươi trả lời câu đó, chậm một giây thôi ta sẽ đồ sát cả Thiên Phủ của ngươi!”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Thiên lập tức thay đổi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, Diệp Huyền lại nói: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của ta!”
Vẻ mặt Mục Thiên có hơi khó coi, Thiên Phủ đã bao giờ bị người ta uy hiếp vậy đâu?
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xòe tay phải ra. Ngay sau đó, Thanh Huyền Kiếm bay thẳng về phía Thiên Phủ.
Vụt!
Chỉ trong chốc lát, mười mấy cái đầu lâu nhuốm máu bay lên!
Mục Thiên vội vàng nói: “Là ta muốn nhắm vào Dị Linh tộc nên mới nhờ bọn họ giúp đỡ. Chỉ là không ngờ bọn họ lại phát hiện ra thanh kiếm trong tay ngươi!”
Diệp Huyền nói: “Vậy tức là bọn họ không hề cố ý nhắm vào ta?”
Mục Thiên trầm giọng nói: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Mẹ kiếp, hóa ra bọn họ thấy đồ ngon là nổi máu tham.
Hắn lại hỏi: “Thú Linh tộc đang ở đâu?”
Mục Thiên lắc đầu: “Ta không biết.”
Diệp Huyền híp mắt lại, Mục Thiên lại nói: “Ta không biết thật mà, ta chỉ liên lạc với bọn họ qua Truyền Âm Phù, còn về bọn họ ở đâu thì ta không biết!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lúc này, Mục Thiên lại trầm giọng nói: “Các hạ, Thiên Phủ chúng ta không hề có ác ý với ngươi, ban đầu mục tiêu của chúng ta chỉ là Dị Linh tộc, mà Thiên Phủ chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa các hạ và Thú Linh tộc, mong các hạ giơ cao đánh khẽ!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Con người ta ấy à, dễ tính lắm, cũng thành thật nữa. Với ta mà nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có điều, chuyện này… ngươi hiểu ý ta không?”
Mục Thiên sững sờ, sau đó nói: “Ngươi…”
Nói đến đây, có vẻ như hắn ta lại nhớ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức sầm xuống. Mẹ kiếp, hắn đang đòi lợi ích đây mà!
Mục Thiên liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó xòe tay ra, một cái nạp giới xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta: “Trong nạp giới này có năm thiên tinh khoáng mạch, mong các hạ đừng chê!”
Diệp Huyền xòe tay, nạp giới bèn bay qua lòng bàn tay hắn. Hắn cất nạp giới, đoạn quay người rời đi.
Thấy Diệp Huyền rời đi, ánh mắt Mục Thiên dần tối lại: “Nhân loại, mối thù này…”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Mục Thiên tái mặt: “Ngươi…”
Diệp Huyền ngoác miệng cười: “Ta hành sự thường thích đuổi cùng giết tận!”
Dứt lời, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn bỗng biến mất, một đường kiếm quang lóe lên.
Mục Thiên kinh hãi, giữa lúc sinh tử, hắn ta lại sử dụng bản lĩnh mạnh nhất của mình, thao túng đệ ngũ trùng thời không!
Chỉ trong chốc lát, vô số áp lực thời không đã chắn trước mặt hắn ta.
Tuy nhiên, đứng trước mặt Thanh Huyền Kiếm, những áp lực thời không kia như thể chẳng hề tồn tại.
Vụt!
Thanh Huyền Kiếm xuyên giữa trán Mục Thiên.
Uỳnh!
Linh hồn Mục Thiên bị hấp thụ ngay lập tức!
Diệp Huyền nhìn Thiên Phủ phía dưới với vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó, hắn xông xuống…
Nếu đã là kẻ địch thì phải nhổ cỏ tận gốc!
Giết địch mà giết không sạch thì sau này thể nào đối phương cũng lại báo thù, mà hắn thì không muốn thấy những chuyện như vậy!
Hết chương 3502.



Bạn cần đăng nhập để bình luận