Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 496: Ta Nhìn Ngươi Khó Chịu Từ Lâu!

Đỉnh núi.

Trần Bắc Hàn đi đến trước mặt Lục tôn chủ, cười nói:

- Lục tôn chủ, ngươi không đi chờ đợi Bản nguyên tâm kia xuất thế, làm sao lại chạy đến chỗ này của ta?

Lục tôn chủ nhìn thoáng qua Trần Bắc Hàn:

- Diệp Huyền đâu?

Diệp Huyền?

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Lục tôn chủ tìm hắn làm gì!

Lục tôn chủ quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một tên nam tử đi tới, chính là Diệp Huyền.

- Có phải Bản nguyên tâm của Thanh Châu đang ở trên người ngươi hay không?

Nụ cười của Trần Bắc Hàn lạnh dần, lúc này, ở một bên truyền đến một thanh âm:

Ánh mắt của Lục tôn chủ rơi vào trên thân Diệp Huyền:

Trần Bắc Hàn đang muốn nói chuyện, Lục tôn chủ đột nhiên nói:

Mà Diệp Huyền cũng là một mặt mộng bức:

Lục tôn chủ lãnh đạm nói:

Bản nguyên tâm của Thanh Châu?

- Trần Bắc Hàn, hiện tại ta không muốn nói nhảm với ngươi, ta chỉ muốn nhìn thấy Diệp Huyền.

- Hỏi thăm một việc mà thôi!

Bên cạnh Diệp Huyền, còn có một nữ tử, người này, chính là Việt Kỳ.

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Lục tôn chủ tìm ta?

- Diệp Huyền, ngươi đừng có giả ngu với lão phu! Bản nguyên tâm này, rốt cục có ở trên thân thể ngươi hay không!

Nghe Lục tôn chủ nói, đám người Trần Bắc Hàn khẽ ngẩn người.

- Bản nguyên tâm? Bản nguyên tâm gì?

- Ngươi cảm thấy ta giống như đang nói đùa?

- Lục tôn chủ, ngươi đang nói đùa sao?

- Có thu hoạch được hay không, trong lòng hắn hẳn là nắm chắc!

- Lục tôn chủ, ngươi nổi điên làm gì a! Bản nguyên tâm này làm sao lại ở trên người ta? Ngươi nhìn ta, giống như người có được Bản nguyên tâm sao?

Mà lúc này, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Láu cá!

Nghe Diệp Huyền nói, Việt Kỳ ở một bên lắc đầu cười một tiếng:

- Chắc chắn là Lục tôn chủ rất muốn nghe câu nói này, cho nên, ta nói một chút, để ngươi cảm thấy vui vẻ!

Lục tôn chủ đang muốn nói chuyện, Trần Bắc Hàn ở một bên đột nhiên nói:

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Lục tôn chủ, Bản nguyên tâm ở ngay trên người của ta!

Nghe vậy, mọi người lập tức ngẩn người.

Lục tôn chủ nhìn về phía Trần Bắc Hàn, vẻ mặt âm lãnh đến cực điểm:

Lục tôn chủ nhìn về phía Diệp Huyền:

- Vậy ngươi cảm thấy một Ngự Pháp cảnh không quan trọng như hắn, có thể thu hoạch được Bản nguyên tâm? Nếu như Bản nguyên tâm dễ thu hoạch được như vậy, Hộ Giới minh ngươi có cần phí sức lực lớn như thế sao?

Trần Bắc Hàn cười nói:

Mấy người Trần Bắc Hàn cũng có chút buồn cười.

Mà lúc này, Lục tôn chủ đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Huyền không xa, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, Bản nguyên tâm này ở trên người ngươi, đúng không?

Diệp Huyền cười nói:

- Chính là ở trên người của ta!

Lục tôn chủ híp lại hai mắt:

- Ngươi thừa nhận?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta nói không, ngươi chắc chắn không tin, cho nên, ta chỉ có thể nói có!

Trần Bắc Hàn nhìn xem Lục tôn chủ, nụ cười trên mặt đã trở nên lạnh:

Nhìn thấy Lục tôn chủ ra tay, Diệp Huyền cười lạnh không thôi, đang muốn xuất thủ, mà lúc này, Trần Bắc Hàn đột nhiên ngăn trước mặt hắn.

Nói xong, hắn vọt thẳng đến Diệp Huyền!

- Ngươi bớt nói nhảm cho ta, ta nhìn ngươi khó chịu từ lâu! Hôm nay, cho dù người phía sau ngươi xuất hiện, lão phu cũng phải giết chết ngươi!

Lục tôn chủ đột nhiên nộ chỉ Diệp Huyền:

- Lục tôn chủ, ngươi muốn mang ta đi, nhưng ngươi còn không có hỏi thăm ý tứ của ta a!

Lục tôn chủ nhìn thẳng Trần Bắc Hàn:

- Ta không phải nói đùa với ngươi, người này, hôm nay Hộ Giới minh ta nhất định phải mang đi, ai cũng không ngăn cản được!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Ta đây chỉ có thể nói, Lục tôn chủ ngươi nghĩ nhiều! Diệp Huyền này, chính là đệ tử Thương Kiếm tông ta! Hôm nay, chỉ cần những lão đầu tử chúng ta còn ở đây, các ngươi đừng nghĩ dẫn hắn đi.

Lục tôn chủ khẽ gật đầu:

- Đã như vậy, mọi người cứ khai chiến!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Tùy thời phụng bồi!

Một bên, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:

- Hôm nay Lục tôn chủ thật biết nói đùa!

Trần Bắc Hàn lắc đầu cười một tiếng:

Một câu, bầu không khí giữa sân trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

Muốn dẫn đi!

- Người này, Hộ Giới minh ta muốn dẫn đi!

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền rất rất lâu, cuối cùng, hắn nhìn về phía Trần Bắc Hàn:

- Lục tôn chủ, khi dễ một tiểu bối, ngươi cũng không xấu hổ ngượng ngùng, ta tới chơi với ngươi!

Thanh âm vừa dứt, hắn bước ra phía trước một bước, chỉ ra một ngón tay.

Vù!

Một thanh phi kiếm từ trong tay áo của hắn chém bay ra.

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Diệp Huyền cũng không thể bắt được quỹ tích của phi kiếm này!

Kiếm Tiên!

Trong lòng Diệp Huyền run lên, loại phi kiếm này, mới tính là phi kiếm chân chính a!

Đối diện Trần Bắc Hàn, Lục tôn chủ tiện tay vung lên, một mặt lá chắn gợn sóng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Oanh!

Giữa thiên địa, đột nhiên run lên.

Phi kiếm của Trần Bắc Hàn bị cản lại!

Trần Bắc Hàn nhìn thoáng qua mặt lá chắn trước mặt Lục tôn chủ, cười nói:

- Nghĩ đến, đây chính là Nguyên Âm Thuẫn của Lục tôn chủ ngươi!

Lục tôn chủ thản nhiên liếc mắt nhìn Trần Bắc Hàn:

- Hiện tại, nếu Thương Kiếm tông ngươi giao Diệp Huyền này ra, hai bên chúng ta còn có khả năng tạm giải can qua. Nếu Thương Kiếm tông ngươi thật sự muốn liều chết bảo đảm hắn, vậy cứ việc chôn cùng với hắn đi!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ bị hù sao?

Lục tôn chủ híp lại hai mắt:

- Đã như vậy, vậy cứ chôn cùng với hắn đi!

Thanh âm vừa dứt, hơn mười người đột nhiên xuất hiện ở bốn phía.

Toàn bộ đều là Chân Ngự Pháp cảnh!

Mà sau lưng Trần Bắc Hàn, cũng xuất hiện mười bảy người, ở trong đó, Diệp Huyền thấy được một số gương mặt quen thuộc, Chiến Thiết, Cố sư thúc, Việt Kỳ, Thương Huyền, còn có một số người hắn không quen biết.

Nhưng những người này, vậy mà đều là cường giả Chân Ngự Pháp cảnh!

Vẻ mặt Diệp Huyền lại là trầm xuống, bởi vì hắn không phát hiện vị Đại sư bá Kiếm Huyền kia!

Trên không, Lục tôn chủ nhìn xuống Trần Bắc Hàn phía dưới:

- Đến, để cho ta nhìn một chút, đã nhiều năm như vậy, Đại Kiếm Tiên ngươi đây đã đạt đến loại trình độ nào!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Như ngươi mong muốn!

Thanh âm vừa dứt, hắn hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời!

Phía dưới, Việt Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Huyền cách đó không xa:

- Lui ra!

Diệp Huyền do dự một chút, đang muốn nói chuyện, Việt Kỳ lại nói:

- Lui ra!

Lần này, thanh âm đã có chút nghiêm khắc.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

- Tốt!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Mà trên không, mấy tên cường giả Hộ Giới minh đuổi thẳng đến Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh, đám người Việt Kỳ vụt lên từ mặt đất, trực tiếp ngăn cản trước mặt bọn hắn.

Đại chiến bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận