Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3679. Hay là ngươi tặng luôn đi!



Chương 3679. Hay là ngươi tặng luôn đi!




Xem đi?
Hắc bào lão giả nhìn Diệp Huyền, hắn ta rất muốn tát chết cái tên lông bông này!
Có điều, hắn ta lại không rõ thái độ của Ngôn Bán Sơn!
Nếu như hắn ta động thủ, nữ nhân này lại bảo vệ hắn thì sự việc sẽ rất phức tạp!
Đánh hay là không đánh đây?
Đánh thì Chấp Pháp Tông thực sự không muốn dây vào nữ nhân này, nhưng không đánh thì chắc chắn sẽ mất mặt!
Lúc này, Chấp Pháp Tông đang tiến thoái lưỡng nan!
Hắc bào lão giả thấy hơi đau đầu!
Lúc này, Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, hắn quay người nhìn Ngôn Bán Sơn, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
Đương nhiên hắn biết, sở dĩ đối phương không ra tay là bởi Ngôn Bán Sơn. Hắn thấy tốt thì thu là được, bằng không đợi tí nữa thì gay go lắm!
Ra vẻ thì cũng phải có mức độ!
Ngôn Bán Sơn nhìn Diệp Huyền, đoạn quay người rời đi!
Lúc này, hắc bào lão giả đột nhiên nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền quay người nhìn hắc bào lão giả, đối phương nhìn thẳng vào Diệp Huyền: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ngươi không phục thì cứ hủy diệt Linh Sơn, Linh Sơn ta chấp hết!”
Hắc bào lão giả: “…”
Ngôn Bán Sơn lại nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng không được thân thiện cho lắm. Có điều, nàng cũng không nói gì nhiều, một lát sau hai người bèn biến mất phía xa xa.
Hắc bào lão giả nhìn Diệp Huyền ở phía xa, vẻ mặt hắn ta bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, hắn ta đột nhiên biến mất.

Ở phía chân trời, Ngôn Bán Sơn đột nhiên dừng lại, nàng nhìn Diệp Huyền, xòe tay ra: “Kiếm!”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng, sau đó đưa Thanh Huyền Kiếm cho đối phương.
Ngôn Bán Sơn nhìn Thanh Huyền Kiếm trong tay, một lát sau, nàng đưa thanh kiếm lại cho Diệp Huyền: “Đi với ta tới một nơi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Nơi nào thế?”
Ngôn Bán Sơn lại không đáp lời mà đưa Diệp Huyền biến mất.
Diệp Huyền chỉ cảm giác mình hoa hết cả mắt, có vô số bạch quang lóe qua mắt hắn. Rất nhanh sau đó, hắn bỗng cảm thấy hai chân mình chạm đất, đầu hắn nặng như chì vậy!
Diệp Huyền lắc đầu thật mạnh, sau đó hắn nhìn Ngôn Bán Sơn ở bên cạnh, trong lòng kinh ngạc!
Thực lực của nữ nhân này kinh khủng quá!
Ngôn Bán Sơn nhìn về phía xa xa, ánh mắt nàng lộ vẻ hoang mang.
Diệp Huyền quay người nhìn về phía không xa, lúc này hắn và Ngôn Bán Sơn đang ở một vách núi. Phía bên kia vách núi là một ngọn núi, phần lưng núi có một thạch môn.
Diệp Huyền hơi tò mò: “Nơi này là?”
Ngôn Bán Sơn quay người nhìn hắn: “Ta mượn kiếm!”
Diệp Huyền không từ chối mà đưa Thanh Huyền Kiếm cho nàng.
Ngôn Bán Sơn nắm chặt Thanh Huyền Kiếm, nhìn về phía không xa. Ngay sau đó, nàng bước lên phía trước một bước. Một bước này giúp nàng đến được ngay trước thạch môn, nhưng phía sau nàng, thời không lại đang gợn sóng.
Diệp Huyền cũng vội vàng đi qua, nhưng khi hắn lại gần thạch môn thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một thời không kì lạ.
Diệp Huyền kinh ngạc, hắn vội thi triển thời không thần bí, thời không thần bí đã trấn áp thời không quỷ dị kia!
Đến giờ vẫn chưa có thời không nào mạnh hơn thời không thần bí mà Thanh Nhi để lại cho hắn!
Diệp Huyền đã an toàn tới trước thạch môn, mà lúc này Ngôn Bán Sơn đang nhìn chằm chằm vào hắn!
Hắn xoa mặt, hắn lấy làm lạ: “Sao thế?”
Ngôn Bán Sơn nhìn hắn, hơi nhíu mày lại: “Ngươi có thể qua đây?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao ta không thể qua?”
Ngôn Bán Sơn nhìn hắn hồi lâu rồi nói: “Không có gì!”
Nói đoạn, nàng bèn đi đến trước thạch môn. Lúc này, thạch môn đột nhiên rung chuyển, tiếp đó nó biến thành một lốc xoáy kì lạ.
Ngôn Bán Sơn quay đầu nhìn Diệp Huyền, nàng hỏi: “Thanh kiếm này có thể bỏ qua bất cứ thời không nào?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngôn Bán Sơn chỉ vào thạch môn: “Cánh cửa này do một thời không đặc biệt tạo thành, thời không bên trong đó lớn mạnh vô cùng, người ngoài mà tiến vào thì không những nhục thân tan nát mà thần hồn cũng lập tức hóa thành tro bụi!”
Diệp Huyền kinh ngạc: “Đến ngươi cũng không ngăn cản được sao?”
Ngôn Bán Sơn lắc đầu: “Không ngăn cản được!”
Diệp Huyền thấy khó hiểu: “Nhưng theo như ta được biết thì ngươi có thể ngự trị thời không mà?”
Ngôn Bán Sơn nói: “Thế thì phải xem thời không do ai sắp xếp!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thạch môn này do sư phụ ngươi để lại sao?”
Ngôn Bán Sơn gật đầu.
A Đạo Linh!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền bèn trở nên nghiêm trọng. Hắn cũng không quá xa lạ với A Đạo Linh, đây là nhân vật truyền kì y hệt Quân Đạo Lâm!
Chẳng lẽ A Đạo Linh ở phía sau cánh cửa này?
Lúc này, Ngôn Bán Sơn lại hỏi: “Thanh kiếm này có thể bỏ qua bất cứ thời không nào thật sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Có thể!”
Hắn rất tự tin về Thanh Nhi!
Ngôn Bán Sơn khẽ gật đầu, ngay sau đó nàng vung kiếm lên.
Thanh Huyền Kiếm đâm vào lốc xoáy thời không kia!
Uỳnh!
Lốc xoáy thời không rung chuyển, dần dần lốc xoáy thời không trở nên trong suốt từng chút một.
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Ngôn Bán Sơn bèn thay đổi.
Thanh kiếm này thực sự có thể bỏ qua thời không!
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn Diệp Huyền. Khoảnh khắc ấy, nàng lại càng tò mò hơn về lai lịch của hắn hơn.
Lúc này, thời không lốc xoáy kia đột nhiên biến mất, một thông đạo với những bậc đá xuất hiện trước mặt hai người.
Ngôn Bán Sơn đưa Thanh Huyền Kiếm cho Diệp Huyền, sau đó đi vào thông đạo.
Diệp Huyền thu Thanh Huyền Kiếm lại, hắn vội vàng đi theo.
Hai người men theo thông đạo đi xuống dưới. Không lâu sau, cả hai tới một sơn động, sơn động này rất lớn, bốn phía tràn ngập ngọc thạch lấp lánh. Thế nên bên trong sơn động sáng vô cùng, mà trong này còn có hương thơm thoang thoảng nữa!
Lúc này, Ngôn Bán Sơn đột nhiên dừng lại, nàng nhìn về phía không xa, nơi đó bày một cỗ quan tài!
Trông thấy cỗ quan tài, Ngôn Bán Sơn sững sờ, tay phải nàng run lên, không chỉ có vậy, sắc mặt nàng cũng tái nhợt.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn nhìu mày, chẳng lẽ A Đạo Linh đã hi sinh rồi?
Lúc này, quan tài đột nhiên biến mất, một nữ tử xuất hiện trước mặt Ngôn Bán Sơn và Diệp Huyền!
Nữ tử này mặc y phục màu trắng, tóc bện thành lọn, trông khá tinh nghịch.
Trông thấy nữ tử, Ngôn Bán Sơn khẽ sững sờ, sau đó cung kính hành lễ, run rẩy nói: “Sư tôn…”
Nghe vậy, mí mắt Diệp Huyền bèn giật giật, người trước mắt là A Đạo Linh yêu nghiệt kia!
Có điều hắn phát hiện, đây không phải bản thể của nữ nhân này!
A Đạo Linh nhìn Ngôn Bán Sơn, nàng nở nụ cười tinh nghịch: “Tiểu Bán Sơn, lúc trông thấy quan tài có phải ngươi tưởng vi sư đã hi sinh rồi không? He he…”
Ngôn Bán Sơn nhìn A Đạo Linh, vẻ mặt nàng kiên định vô cùng: “Không ai có thể giết sư tôn!”
A Đạo Linh bật cười ha ha, sau đó nói: “Tiểu Bán Sơn, ngươi khiến ta hơi bất ngờ đấy, bởi vì trong thời không chi môn mà ta đặt ra, về lí mà nói thì ngươi phải đạt tới Bán Bộ Vô cảnh mới có thể phá giải. Nhưng hiện giờ ngươi vẫn đang ở Vô Đạo cảnh!”
Ngôn Bán Sơn quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Là nhờ thanh kiếm của hắn!”
A Đạo Linh nhìn Diệp Huyền, nàng cười mà như không cười. Diệp Huyền cung kính hành lễ: “Chào tỷ tỷ!”
Ngôn Bán Sơn: “…”
Hết chương 3679.



Bạn cần đăng nhập để bình luận