Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1239: Ngươi thề đi!

Thần Điện!

Diệp Huyền hơi kinh ngạc: “Tru cô nương, Viên cô nương đâu? Nàng ta đâu?"

Tru Tà Nhi liếc nhìn Diệp Huyền: “Thế nào, ta còn không bằng nàng ta sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Tru cô nương, nếu như ta không có đoán sai thì chắc chắn ngươi đến đây không phải để nói chuyện yêu đương với ta? Có chuyện gì, chúng ta trực tiếp vào thẳng vấn đề đi, ngươi phải hiểu Diệp Huyền ta là một người đứng đắn!"

"Người đứng đắn!"

Tru Tà Nhi cười yêu kiều: “Thường thì nam nhân nói mình nghiêm chỉnh đều là những người không đứng đắn."

Diệp Huyền cười nói: "Xem ra Tru cô nương tạm thời không có ác ý với ta. Mục đích Tru cô nương tới đây là gì, cứ việc nói thẳng đi! Như vậy mọi người đều không lãng phí thời gian!"

Tru Tà Nhi nhìn Diệp Huyền: “Kiếm Tôn ở Bắc Cảnh, đúng không?"

Trước mặt Diệp Huyền, trong mắt Tru Tà Nhi lóe lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi..."

Diệp Huyền cả giận nói: "Đoán mụ nội ngươi!"

Chính là giọng nói của Kiếm Tôn!

Tru Tà Nhi khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngươi đoán xem!"

"Tỉnh lại!"

Ầm!

Diệp Huyền vừa định nói chuyện thì đột nhiên, hai con ngươi của Tru Tà Nhi trực tiếp biến thành màu hồng phấn, sau một khắc, cặp mắt đó giống như vũ trụ mênh mông, Diệp Huyền chỉ cảm thấy cả người mình đều bị hút vào.

Vừa dứt lời, hắn vung tay phải lên, trực tiếp sử dụng Trảm Tiên Kiếm Hồ, ngay sau đó, Thiên Tru kiếm từ bên trong Trảm Tiên Kiếm Hồ bay ra.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Huyền.

Hai con mắt của hắn chợt hơi dại ra: “Kiếm Tôn..."

Diệp Huyền nhìn Tru Tà Nhi: “Đây là yêu thuật gì!"

Lúc này, trong tay Diệp Huyền đột nhiên lại có thêm một thanh kiếm!

Cả người Diệp Huyền chấn động, trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường sau đó lùi lại hơn mấy trượng.

Trấn Hồn kiếm!

Nhìn thấy thanh Thiên Tru kiếm này, sắc mặt Tru Tà Nhi bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, tay phải của nàng hơi giơ về phía trước sau đó nắm chặt lại: “Quy Tịch!"

Không gian trước mặt bị chôn vùi, mà kiếm quang quanh thân Thiên Tru kiếm của Diệp Huyền cũng từng chút biến mất.

Diệp Huyền nhìn Tru Tà Nhi: “Hình như ngươi kém hơn Viên cô nương không ít!"

Không hề có chút do dự gì, Tru Tà Nhi vung bàn tay ngọc lên, cả người nhanh chóng lùi lại, mà lần này nàng trực tiếp lùi về sau ngàn trượng!

Vù!

Nhất Kiếm Định Hồn!

Kiếm đến.

Diệp Huyền cầm kiếm cách không chỉ vào Tru Tà Nhi: “Trấn!"

Thấy Tru Tà Nhi biến mất dạng, Diệp Huyền cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Không gian ở trước mặt Tru Tà Nhi trực tiếp nổ bể ra, nhưng bản thân nàng lại biến mất một cách quỷ dị!

Ầm ầm!

Cách phía xa, sắc mặt Tru Tà Nhi thay đổi dữ dội, giờ khắc này, nàng cảm thấy linh hồn trong cơ thể mình sắp tách rời ra!

Một tiếng xé rách bỗng vang lên.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Sau khi Diệp Huyền dùng ra một kiếm này, trong nháy mắt sắc mặt của Tru Tà Nhi chợt thay đổi, hai tay nàng giơ ra đằng trước chặn lại, giờ khắc này, không gian ở trước mặt nàng lại chất chồng lên nhau thành từng tầng một cách quỷ dị!

Sau khi dừng lại, vẻ mặt nàng lập tức trở nên cực kỳ nặng nề.

Hắn bất chợt gầm lên giận dữ, ngay sau đó, một sợi kiếm quang chợt lóe lên từ giữa sân.

Diệp Huyền đang định nói chuyện thì không gian xung quanh đột nhiên nổ tan tành, giờ khắc này hắn cảm thấy mình sắp bị phân thây!

Tru Tà Nhi hơi nhếch khóe miệng lên: “Thật sao?"

Trên đám mây, Tru Tà Nhi liếc nhìn bốn phía, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được khí tức của Diệp Huyền.

Tru Tà Nhi nhíu mi lại: “Làm sao có thể..."

Đúng lúc này, nàng đột nhiên quay người, chỉ vừa quay người lại, một thanh kiếm đã chém thẳng vào mặt nàng.

Tru Tà Nhi vung tay phải lên.

Ầm!

Một luồng sức mạnh to lớn bỗng nhiên bộc phát ra từ giữa hai người, rất nhanh, Diệp Huyền trực tiếp thối lui đến hơn trăm trượng!

Hắn đang định xuất thủ thì Tru Tà Nhi đột nhiên nói: "Nói chuyện?"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng, cười nói: "Nói chuyện gì? Yêu đương sao?"

Tru Tà Nhi nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu ngươi không muốn Bắc Cảnh trở thành cái đích cho mọi người trong Tứ Duy vũ trụ chỉ trích thì tốt nhất nên bình tĩnh nói chuyện."

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng: “Thần Điện ngươi muốn ta chết, đúng không?"

Tru Tà Nhi không nói gì.

Diệp Huyền cười bảo: "Dưới tình huống này, ngươi cảm thấy chúng ta có chuyện gì để nói nữa?"

Tru Tà Nhi mỉm cười: “Chuyện gì cũng có thể nói được."

Tru Tà Nhi nhìn thoáng qua Kiếm Tôn, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi thề đi! Ngươi thề cho ta! Ngươi thề đi!"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền: "..."

Tru Tà Nhi cười nói: "Ngươi nên từ bỏ đi!"

Nói xong, nàng vung tay phải lên, một màn sáng xuất hiện ở trước mặt Diệp Huyền.

Bên trong màn sáng có một hình ảnh, là cảnh tượng lúc trước Diệp Huyền và Kiếm Tôn ở trong sân, mà hình ảnh sau cùng là hắn dẫn theo Kiếm Tôn cùng nhau biến mất.

Nhưng sau nửa canh giờ, chỉ có một mình hắn xuất hiện trong sân.

Nhìn thấy hình ảnh này, Diệp Huyền trầm mặc.

Tru Tà Nhi nhìn hắn, cười nói: "Còn lời gì để nói không?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Kiếm Tôn tiền bối thật sự không ở chỗ ta, ta có thể thề, ta..."

Đúng lúc này, Kiếm Tôn đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Tru Tà Nhi cười nói: "Dáng vẻ nói láo của ngươi thật đáng yêu, thật ra, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp được một kiếm tu có thể nói dối mà mặt không đổi sắc như thế, ta rất là tò mò không biết tại sao ngươi có thể nói dối mà không thấy trái với bản tâm như thế? Bởi vì da mặt dày?"

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: "Tru cô nương, ta nói thật, Kiếm Tôn tiền bối thật sự không ở Bắc Cảnh! Nếu như ngươi muốn có Ngũ Duy chí bảo, có thể đi tìm Kiếm Tôn tiền bối! Tìm ta hoàn toàn không có lợi ích gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận