Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3776. Chỉ bằng ngươi? (2)



Chương 3776. Chỉ bằng ngươi? (2)




Diệp Huyền chầm chậm nhắm mắt lại, hắn biết nếu như hắn đến muộn thì An Lan Tú và Trương Văn Tú có thể sẽ không còn nữa!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Huyền bèn trở nên dữ tợn. Hắn quay người, ở phía xa xa đầu của một cường giả Cổ Tinh tộc bèn lìa khỏi cổ.
Vẻ mặt mấy người Thần Thanh lập tức thay đổi, Thần Thanh vội nói: “Các hạ, ta là người của Thần Hoang tộc!”
Thần Hoang tộc!
Diệp Huyền híp mắt lại: “Bích Tiêu?”
Thần Thanh sững sờ, sau đó nói: “Ngươi quen tộc trưởng?”
Thần Hoang tộc!
Vẻ mặt Diệp Huyền hơi dữ tợn, đúng lúc ấy một luồng khí tức to lớn đột nhiên cuộn trào từ phía bầu trời xa xa.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người Thần Thanh lập tức thở phào một hơi!
Cuối cùng đại lão chân chính đã xuất hiện!
Lúc này, một lão giả xuất hiện. Người tới chính là tộc trưởng Cổ Tinh tộc, tên Cổ Sâm, cũng là một người vẽ vòng.
Cổ Sâm liếc nhìn mọi người, ngay sau đó hắn ta quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ngươi giết con ta!”
Diệp Huyền ngoác miệng cười: “Lão tử không chỉ giết con trai ngươi mà còn diệt cả tộc của ngươi nữa đấy!”
Dứt lời, hắn đột nhiên xông về phía trước, sau đó chém mạnh kiếm xuống.
Ánh mắt Cổ Sâm tràn đầy lệ khí: “Chỉ bằng ngươi?”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên, sau đó đánh một quyền ra. Một quyền mang màu vàng kim cuộn trào!
Rầm rầm!
Kiếm quang và quyền mang vỡ tan, hai người đồng thời lùi mạnh về phía sau. Trong lúc lùi, Thanh Huyền Kiếm trong tay Diệp Huyền biến mất. Ở phía xa xa, Cổ Sâm híp mắt lại. Hắn ta chắp hai tay rồi gào lên: “Đại La Thiên Thủ!”
Dứt lời, hắn ta đột nhiên ấn tay phải về phía trước, sau đó vỗ mạnh xuống!
Vụt!
Thời không trước mặt hắn ta nứt vỡ. Ngay sau đó, một bàn tay cực lớn xuất hiện trong thời không hắc ám, sau đó đánh một chưởng xuống!
Uỳnh!
Thanh Huyền Kiếm của Diệp Huyền bị đánh bay, cùng lúc đó ở phía xa xa, Cổ Sâm phất tay về phía hắn: “Diệt!”
Dứt lời, một bàn tay cực lớn bỗng nhiên lao về phía Diệp Huyền. Bàn tay đi qua đâu là thời không tan nát đến đấy, trông kinh hãi vô cùng.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bèn hóa thành một cái khiên trước mặt hắn.
Uỳnh!
Bàn tay kia vỗ lên cái khiên, cái khiên rung chuyển, thời không xung quanh vỡ nát, nhưng cái khiên thì chẳng làm sao cả!
Cái khiên đã chặn đứng sức mạnh trong một chưởng kia!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Cổ Sâm híp mắt lại, hắn ta kinh ngạc. Hắn ta không ngờ kiếm của Diệp Huyền lại biến thành cái khiên kiên cố như thế, có thể chặn đứng một chưởng của hắn ta!
Lúc này, cái khiên đột nhiên hóa thành kiếm. Tiếp đó, một đường kiếm quang lập tức chém về phía Cổ Sâm. Đôi mắt Cổ Sâm ánh lên vẻ lạnh lùng, hắn ta búng tay.
Uỳnh!
Cái búng tay này nhắm thẳng vào Thanh Huyền Kiếm, khi nó tiếp xúc với Thanh Huyền Kiếm, vẻ mặt hắn ta lập tức thay đổi, muốn thu tay nhưng không kịp nữa rồi!
Vụt!
Dưới ánh mắt của mọi người, hai ngón tay của hắn ta bị cắt đứt, kiếm xuyên thẳng vào trán hắn ta. Mà đúng lúc ấy, một dây leo đột nhiên cuốn lấy Thanh Huyền Kiếm!
Dây leo kia không cuốn lấy Thanh Huyền Kiếm quá lâu, nó ngăn chặn tốc độ của Thanh Huyền Kiếm xong thì lập tức lùi lại. Mà đúng lúc ấy, Cổ Sâm đã lùi đi hàng trăm trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Huyền.
Diệp Huyền quay đầu nhìn, ở phía không xa có một nữ tử chầm chậm bước đến.
Người tới chính là Bích Tiêu!
Bên cạnh Bích Tiêu còn có một nam tử trung niên và một lão giả, nam tử trung niên này chính là tộc trưởng Thạch tộc – Thạch Biên và tộc trưởng Lê tộc – Lê Khâu.
Bích Tiêu nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt nàng phức tạp: “Diệp công tử…”
Nghe Bích Tiêu nói vậy, mọi người bèn nhìn nàng.
Bích Tiêu biết nam tử này ư?
Diệp Huyền xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Lúc này, Cổ Sâm đi đến bên cạnh Bích Tiêu, hắn ta trầm giọng nói: “Bích Tiêu tộc trưởng, người này là?”
Bích Tiêu liếc nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Diệp thiếu!”
Diệp thiếu!
Nghe vậy, mọi người bèn sững sờ.
Cổ Sâm kinh ngạc, sau đó hắn ta muốn nói gì đó, lúc này Bích Tiêu đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng cười khổ: “Diệp công tử, ngươi tới đây sao không báo cho ta? Ta còn đang định phái người đi đón ngươi, ngươi…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Bích Tiêu cô nương, để sau hẵng ôn chuyện cũ nhỉ?”
Vẻ mặt Bích Tiêu sượng lại, nàng quay đầu nhìn Thần Thanh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Thần Thanh do dự một lát, không dám giấu diếm, hắn ta nói hết những chuyện vừa rồi ra!
Sau khi Thần Thanh nói xong, vẻ mặt Bích Tiêu bèn sầm xuống. Một lát sau, nàng nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, đây là một hiểu lầm…”
Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Thần Thanh, Thần Thanh còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã đè trước cổ họng hắn ta.
Trông thấy cảnh tượng ấy, mấy người Cổ Sâm không khỏi nhíu mày!
Diệp Huyền nhìn Bích Tiêu: “Hiểu lầm? Bích Tiêu cô nương, người trong tộc của ngươi và những người này đã đánh tan nhục thân của muội muội ta, còn bắt nạt nữ nhân của ta, thế mà ngươi lại nói với ta chỉ là hiểu lầm?”
Vẻ mặt Bích Tiêu khó coi vô cùng: “Diệp công tử, chuyện này thật sự là một hiểu lầm. Ta sẽ giải thích rõ ràng với Diệp công tử, mong Diệp công tử hãy nể mặt ta…”
Diệp Huyền đột nhiên siết tay phải.
Vụt!
Thanh Huyền Kiếm đâm thẳng vào cổ họng Thần Thanh, máu tươi bắn tung tóe!
Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi!
Vậy là không thèm nể mặt Bích Tiêu luôn?
Bích Tiêu cũng không ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, mặt nàng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Diệp Huyền nhìn Bích Tiêu, hắn nhếch miệng cười: “Bích Tiêu cô nương, xin lỗi, đây là một hiểu lầm, ta chỉ lỡ run tay thôi… Bích Tiêu cô nương, ngươi có thể nể mặt ta, coi như chuyện này kết thúc tại đây không?”
Bích Tiêu: “…”
Hết chương 3776.



Bạn cần đăng nhập để bình luận