Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 646: Lời Gì Cũng Đừng Nói, Cứ Duy Trì Như Vậy Là Được!

Cổ Liêm nhìn thoáng qua Chư Thần Bộ Diệp Huyền mặc trên người, vẻ mặt có chút ngưng trọng:

- Bảo vật này của ngươi...

Lời mới nói đến đây, đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, sau đó vội oanh ra phía trước một quyền, bởi vì một đạo kiếm quang đã chém tới trước mặt hắn.

Oanh!

Kiếm quang phá toái, nhưng mà, Cổ Liêm cũng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn trăm trượng.

Cổ Liêm nhìn thoáng qua bàn tay phải của bản thân, giờ phút này, phía trên nắm tay phải của hắn, có một vết kiếm hằn sâu.

Cổ Liêm ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt lập lòe hàn mang, lần này, hắn không tiếp tục nói nhảm, hắn bước ra phía trước một bước, tay phải chậm rãi nắm chặt, trong nháy mắt, một cỗ lực lượng cường đại ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn.

Mà nơi xa, tay phải Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt kiếm, một cỗ kiếm thế lặng yên ngưng tụ, cùng lúc đó, hai loại kiếm ý không ngừng hội tụ vào bên trong thanh kiếm trong tay hắn.

Cổ Liêm nhìn chằm chằm Diệp Huyền, hắn chậm rãi nâng lên tay phải, lòng bàn tay mở ra, bốn phía, vô số Bản Nguyên chi lực hội tụ đến lòng bàn tay của hắn, dần dần, những Bản Nguyên chi lực này hội tụ thành một thanh trường thương trong lòng bàn tay của hắn, sau một khắc, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.

Oanh!

Trước cửa thành, một tiếng nổ vang tựa như sấm sét vang vọng, ngay sau đó, tường thành của tòa thành cổ kia ầm ầm vỡ tan, không chỉ như thế, đại địa bốn phía càng trực tiếp rạn nứt ra chỉ trong nháy mắt.

Cổ Liêm trực tiếp hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ, nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm một trảm, chém xuống một kiếm này, trực tiếp trảm lên trên mũi thương, hai cỗ lực lượng cường đại hội tụ vào một chỗ ——

Cổ Liêm đấm ra một quyền.

Nhưng mà, lúc lòng bàn tay phải của hắn vừa tiếp xúc với chuôi kiếm này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, ngay sau đó, hắn hóa tay trái thành đao trực tiếp trảm lên trên chính cánh tay phải của bản thân.

Yên lặng một chớp mắt, hai người đột nhiên đồng thời biến mất!

Một tiếng chói tai bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, hai người liên tục lùi lại, mà trong quá trình Diệp Huyền lui lại, một thanh phi kiếm đột nhiên bay ra từ bên trong hộp kiếm phía sau hắn, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt Cổ Liêm.

Oanh!

Diệp Huyền rút kiếm một chém!

Xuy!

Nửa cánh tay phải của Cổ Liêm trực tiếp bay ra ngoài!

Mà hai người Diệp Huyền và Cổ Liêm đã lui về tại chỗ, xung quanh hai người, không gian kích động từng đợt, phảng phất tùy thời muốn sụp đổ, vô cùng doạ người.

Mà nửa cánh tay vừa bay ra ngoài kia, đã trực tiếp hóa thành một dòng máu màu đen.

Một kiếm này, xuất hiện cực kỳ đột ngột, Cổ Liêm có tránh nhanh cũng không kịp, tay phải của hắn đè ép về phía trước, dùng lòng bàn tay trực tiếp chặn một kiếm này.

Xuy!

Cuối cùng, sau khi lui trọn vẹn hơn ba trăm trượng, một chùm sáng màu vàng óng đột nhiên bắn nhanh đến từ một bên, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh vào phía trên mấy chuôi Âm Linh Khí kiếm của Diệp Huyền.

Tốc độ cực nhanh!

Một lão giả trong đó nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu:

- Âm Linh Chi Khí! Ngươi lại có thể ngưng tụ Âm Linh Chi Khí thành kiếm như thế! Ngươi...

Bọn hắn biết, Diệp Huyền gọi viện binh!

Cổ Liêm nhìn về phía Diệp Huyền nơi xa, trong mắt có một tia khó có thể tin:

- Bộ thần trang kia rất bất phàm, cẩn thận!

Cổ Liêm đột nhiên nói:

Bọn hắn không biết cứu binh Diệp Huyền gọi tới là ai, nhưng bọn hắn rõ ràng, nhất định phải mau chóng chém giết Diệp Huyền.

Đúng lúc này, sau lưng Diệp Huyền, lại có thêm mấy thanh kiếm đột nhiên bay ra!

- Lời gì cũng đừng nói, bây giờ chúng ta chỉ có thể đánh đến chỗ chết, không phải ta đánh chết các ngươi, chính là các ngươi đánh chết ta.

Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay của hắn đột nhiên mở ra, một sợi râu rồng lặng yên bay ra, rất nhanh, sợi râu rồng này biến mất bên trong chân trời mịt mờ...

Ba người Cổ Liêm nhìn thoáng qua sợi râu rồng tung bay lên bầu trời kia, ba người nhìn nhau, trong mắt lập lòe sát ý.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Cổ Liêm đại biến, liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, trực tiếp thối lui vào bên trong thành, mà những nơi mấy chuôi Âm Linh Khí kiếm kia đi qua, không gian đều trực tiếp bị ăn mòn, vô cùng doạ người.

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, bên phải hắn không xa, xuất hiện hai lão giả, khí tức của hai lão giả đều không kém gì Cổ Liêm.

Ba thanh Âm Linh Khí kiếm bị mạnh mẽ buộc ngừng!

Rầm rầm rầm!

Hai lão giả khẽ gật đầu, sau một khắc, hai người đột nhiên biến mất.

Tốc độ của hai người rất nhanh, Diệp Huyền căn bản không thể cảm giác được, hắn chỉ có thể xuất kiếm bằng vào bản năng ứng đối nguy hiểm!

Bởi vậy, một chớp mắt khi hai người biến mất, hắn đột nhiên rút kiếm:

- Chém!

Ông!

Một tiếng kiếm reo rõ to vang vọng chân trời!

Một kiếm này của Diệp Huyền chém xuống, hắn lập tức cảm giác như kiếm của bản thân chém vào phía trên huyền thiết, toàn bộ cánh tay tê rần, không chỉ như thế, một cỗ lực lượng cường đại từ kiếm truyền đến cánh tay của hắn.

Ầm!

Cả người Diệp Huyền như gặp phải trọng kích, trong nháy mắt đã lui xa trăm trượng.

- Người này đã nhập thánh, có thể mượn lực lượng thiên địa, giấu càn khôn trong tay, không phải ngươi có thể đối phó. Ta kiến nghị, trốn.

Bên trong Giới Ngục tháp, thanh âm của Giản Tự Tại đột nhiên vang lên:

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, khóe miệng của hắn, máu tươi liên tục tuôn ra, không ngừng, mà viên Xã Tắc Ấn kia, cũng tung bay trở lại trước mặt hắn.

Trong nháy mắt, giữa thiên địa khôi phục như bình thường, mà cách đó không xa, Diệp Huyền đang liên tục lùi lại, vừa lui, lui trọn vẹn mấy trăm trượng.

Oanh!

Vừa khẽ đảo, phảng phất như xốc cả bầu trời này lên.

Oanh!

Thiên địa run lên kịch liệt!

Rõ ràng, hai người muốn lực phá Xã Tắc Ấn này!

Đáng tiếc là trong một chớp mắt khi hai người ra tay, vô số đại sơn đột nhiên áp súc thành một đầu cự thủ màu vàng, sau một khắc, cự thủ mãnh liệt đánh xuống.

Oanh!

Hai lão giả còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp thần hồn câu diệt, không chỉ hai lão giả, toàn bộ cổ thành đều trực tiếp vỡ tan trong thời khắc này, vô số cường giả Cổ gia điên cuồng chạy trốn khắp nơi.

Mà đúng lúc này, một lão giả tóc trắng đột nhiên xuất hiện trên không trung cổ thành, lão giả tóc trắng ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, sau một khắc, hắn hợp chỉ dựng thẳng ở giữa chân mày:

- Lực lượng thiên địa, càn khôn trong lòng bàn tay, phá!

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đảo lên trên.

Lúc một màn này xuất hiện, vẻ mặt hai lão giả kia bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, hai người đột nhiên vỗ hai tay ra phía trước.

Một chớp mắt khi Xã Tắc Ấn xuất hiện, tình cảnh giữa sân biến ảo trong nháy mắt, từng tòa núi lớn lăng không mà hiện, những tòa đại sơn này trôi nổi bên trong tinh không, phía trên mỗi một tòa núi lớn, sương trắng phiêu đãng, tựa như Tiên cảnh.

Xã Tắc Ấn!

Diệp Huyền biến sắc, không dám giữ lại chút nào, ngay lập tức lật tay lại, một viên Kim ấn xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, mà nơi xa, hai lão giả kia đột nhiên biến mất.

Sau khi dừng lại, Diệp Huyền cảm thấy ngũ tạng phế phủ của bản thân giống như sắp nổ tung, rất khó chịu. Mà đây còn là dưới tình huống hắn mặc vào Chư Thần Bộ, nếu không trang bị bộ thần trang này, vừa rồi hắn đã tan xương nát thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận