Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1689: Tàn nhẫn

Ma La Danh cười chua xót: “Tiểu Đạo tiền bối, đây hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ, cần gì phải tức giận như thế?”

Tiểu Đạo nhìn Ma La Danh: “Ta cứ tức giận vậy đấy.”

Ma La Danh im lặng.

Bọn họ thật ra cũng không biết lai lịch thật sự của Tiểu Đạo, chỉ biết nữ nhân này không đơn giản, về phần nàng mạnh bao nhiêu thì không ai biết.

Mà sở dĩ hắn ta biết Tiểu Đạo là vì hắn ta đã từng theo tộc trưởng Ma La đời trước đi gặp nàng. Khi đó tộc trưởng Ma La đời trước nói với hắn ta một câu, không nên trêu chọc nữ nhân này.

Đừng trêu chọc!

Ma La Danh suy nghĩ một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn thế nào?”

Tiểu Đạo nhìn Ma La Danh: “Ta không biết, dù sao các ngươi phải khiến cho ta hài lòng mới được, bằng không ta sẽ ra tay.”

Lão đầu này căn bản không phải đến giải quyết sự tình mà là đến gây chuyện.

Đây là đuổi người!

Ma La Danh trầm mặc một lát sau đó nói: “Việc này là lỗi của Ma La tộc ta, ta xin lỗi Tiểu Đạo cô nương, việc này coi như bỏ qua. Đương nhiên sau này chợ đêm vũ trụ không còn hoan nghênh các hạ, ngươi thấy thế nào?”

Đây có phải là lời xin lỗi không?

Ma La Danh trầm giọng nói: “Bọn họ cũng không biết thân phận của ngươi.”

Đây là một thế giới lấy thực lực làm chủ!

Ma La Danh lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi như thế này là đang bắt nạt người.”

Trong mắt người ngoài, Tiểu Đạo có thể là có chút không buông tha cho người khác, nhưng theo quan điểm của Diệp Huyền, nếu như Tiểu Đạo không có thực lực cường đại như vậy, lúc trước khẳng định đã bị chủ quầy hàng lừa gạt, mà thực lực của nàng nếu chỉ là bình thường, nhất định sẽ bị Ma La tộc này lừa gạt.

Khóe miệng Tiểu Đạo khẽ nhếch lên: “Cho nên, các ngươi nói đạo lý cũng phân biệt người đúng không? Đối phương yếu thì các ngươi nói nắm đấm, đối phương nếu mạnh thì các ngươi giảng đạo lý, đúng không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Trước đó khi cường giả Ma La tộc các ngươi tới tìm ta ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi nguyên nhân đã uy hiếp ta, vậy các ngươi có tính là bắt nạt người hay không?”

Không chào đón Tiểu Đạo?

Hiện tại người ngoài chỉ thấy Tiểu Đạo ỷ thế áp người, nhưng không ai biết nếu nàng không có thực lực, kết quả của nàng khẳng định sẽ không tốt lành gì.

Nghe vậy Diệp Huyền bên cạnh lắc đầu.

Sau khi nghe Ma La Danh nói, Tiểu Đạo đột nhiên nở nụ cười.

Thực lực!

Thực lực như thế nào sẽ được đãi ngộ như thế đó.

Hắn cảm thấy nguy hiểm!

Tiểu Đạo mỉm cười, lòng bàn tay nàng mở ra, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một cây trường châm đỏ như máu, trong nháy mắt cây trường châm xuất hiện, sắc mặt Diệp Huyền nhất thời biến đổi.

Mà lúc này, sắc mặt Ma La Danh cũng thay đổi.

Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, nhẹ giọng nói: “Đã như vậy thì để Ma La tộc này hoàn toàn biến mất trên thế gian đi!”

Trong nháy mắt, không gian xung quanh mấy vạn dặm nứt ra, cùng lúc đó, vô số tinh quang trong nháy mắt bị chôn vùi!

Nàng lắc đầu sau đó nói: “Năm đó ta cảm thấy Ma La tộc ngươi xuống dốc hơi đáng tiếc, nhưng hiện tại xem ra hậu nhân các ngươi so với tổ tiên các ngươi tệ hơn không phải chỉ là một chút thôi đâu.”

Sâu trong bốn phía tinh không có vô số tinh thần lực lập tức hội tụ trước mặt hắn ta, ngưng tụ thành một tinh thần thiết bích. Cùng lúc đó, không gian trước mặt hắn ta bắt đầu ngưng tụ một cách điên cuồng.

Ầm ầm!

Xa xa, Ma La Danh thay đổi sắc mặt, hai tay hắn ta chợt khép lại: “Vạn Tinh Quy Nguyên!”

Nghe vậy, Ma La Danh híp mắt lại: “Các hạ khẩu khí thật lớn!”

Vì hắn ta cũng cảm thấy nguy hiểm!

Ma La Danh trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn như thế sao? Ma La tộc ta truyền thừa mấy vạn năm...”

Lúc này, cây trường châm đỏ như máu trong tay Tiểu Đạo đột nhiên hóa thành một luồng sáng đỏ bay ra.

Nguy hiểm!

Diệp Huyền tràn ngập tò mò trong lòng.

Đây là thần vật gì?

Giờ khắc này, hắn có một trực giác, đó chính là Chúc Long giáp của hắn tuyệt đối không ngăn được cây trường châm này!

Mà lúc này, trường châm bay đến.

Vù!

Trường châm đột nhiên phát ra tiếng xoẹt rất nhỏ, Diệp Huyền vội vàng nhìn Ma La Danh, một cây châm dài đã cắm vào cổ họng của hắn ta.

Miểu sát!

Ma La Danh nhìn chằm chằm vào Tiểu Đạo: “Đây là thần vật gì!”

Tiểu Đạo cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng phất lên, cây trường châm bay đến trong tay nàng. Nàng thu hồi trường châm, thân thể Ma La Danh bắt đầu biến ảo.

Giờ này khắc này Ma La Danh rất hối hận.

Trước đó, hắn ta cảm thấy mình và nữ nhân trước mắt này dù hơi chênh lệch nhưng hẳn là cũng không lớn, nhưng hiện tại đối phương đã dùng thực lực nói cho hắn ta biết, chênh lệch này rất lớn!

Đáng tiếc không có thuốc hối hận.

Ma La Danh nhìn Tiểu Đạo: “Các hạ, ngàn sai vạn sai là Ma La tộc ta sai, hy vọng sau khi ta chết, ngươi tha cho Ma La tộc một con đường sống.”

Tiểu Đạo cười nói: “Nếu ta không tha thì sao?”

Ma La Danh nhẹ giọng nói: “Các hạ...”

Hắn ta còn chưa nói hết đã hoàn toàn biến mất.

Thần hồn câu diệt!

Diệp Huyền bên cạnh trầm mặc.

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên nhìn hắn: “Có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn không?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không!”

Thật ra, hắn biết tính cách của Tiểu Đạo, nàng không phải là một người không nói lý lẽ, đương nhiên lúc này nàng đang rất tức giận.

Tiểu Đạo mỉm cười sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận