Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 513: Bảo Ngươi Đi Thì Đi A!

Trần Bắc Hàn đột nhiên gầm thét:

- Bắt đầu!

Oanh!

Sáu người lập tức tự mình ngưng tụ ra một thanh cự kiếm hư ảo trên đỉnh đầu!

Cùng lúc đó, kiếm ý của sáu người cũng xuất hiện phía trên bình đài, mà trong tay Diệp Huyền, Linh Tú kiếm bắt đầu rung động kịch liệt, không chỉ kiếm trong tay hắn, ngay cả toàn bộ bình đài cũng đang bắt đầu rung động điên cuồng, dường như có thứ gì muốn phóng xuất!

Trên không, nam tử tóc trắng hơi nhíu lại chân mày, hắn chậm rãi nắm chặt tay phải, một cỗ lực lượng lặng yên ngưng tụ từ trong lòng bàn tay của hắn!

Nhưng vào lúc này, Trần Bắc Hàn phía trên bình đài đột nhiên gầm thét:

- Tụ!

- Xuất kiếm!

Trên không, nam tử tóc trắng híp lại hai mắt, hắn đột nhiên biến mất, sau một khắc, một đạo tàn ảnh từ trên không rơi nhanh xuống, khi đi tới trước chuôi kiếm này, hắn đột nhiên vỗ xuống một chưởng.

Giờ khắc này, hắn có một lòng tin, có lòng tin một kiếm phá mở thương khung!

Nhìn thấy một kiếm khủng bố này, vẻ mặt của đám người Lục tôn chủ cách đó không xa lập tức ngưng trọng.

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng chân trời!

Phía dưới, toà bình đài kia ầm ầm vỡ tan, vô số kiếm quang bắn tung tóe ra bốn phía, cùng lúc đó, toàn bộ Thương Kiếm phong cũng đang bắt đầu tầng tầng sụp đổ, khắp nơi bừa bộn!

Thanh âm vừa dứt, trên đỉnh đầu sáu người, sáu thanh kiếm kia lặng yên ngưng tụ, mà lúc này, từ bốn phía, một cỗ kiếm ý cường đại tựa như nước lũ tụ đến phía Diệp Huyền, cỗ kiếm ý này cũng không tiến vào thân thể của hắn, mà là hội tụ vào bên trong Linh Tú kiếm trong tay hắn!

Chưởng kiếm vừa mới tiếp xúc, thiên địa kịch liệt run lên!

Cả người Diệp Huyền đều đang run rẩy, giờ phút này, hắn cảm thấy chuôi kiếm trong tay mình ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận!

Ông!

Diệp Huyền đâm ra một kiếm, kiếm trong tay hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời. Mà giờ khắc này, Linh Tú kiếm dưới kiếm ý của Thương Giới kiếm chủ gia trì, đã vượt xa phạm trù Thiên giai, một kiếm này, muốn đâm phá thương khung này.

Giờ phút này, nam tử tóc trắng lẳng lặng đứng trên không trung, hắn mặt không biểu tình, dường như không có chuyện.

Một bên, Trần Bắc Hàn đột nhiên nhìn về phía hắn, gầm thét:

Thế nhưng trong lòng đám người Lục tôn chủ lại dâng lên một chút bất an!

Ầm ầm!

Mà tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tóc trắng trên không kia!

- Ngươi yên tâm, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

- Ngươi đoán xem!

Một kiếm kia, vậy mà phá hết sợi phân thân này!

- Sao ngươi lại có bội kiếm của hắn!

Mà một bên khác, đám người Lục tôn chủ lặng yên thối lui.

Trên không, nam tử tóc trắng nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới:

Thương Kiếm tông thắng!

Đám người Hộ Giới minh lui về, những cường giả vây xem bốn phía kia cũng dồn dập thối lui.

Mà mấy người Trần Bắc Hàn cũng không ngăn cản, bởi vì hiện tại, bọn hắn cũng không ngăn được đối phương, trừ phi cá chết lưới rách!

Trên bình đài, Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:

Ngay lúc sợi phân thân của nam tử tóc trắng sắp tiêu tán hoàn toàn, hắn đột nhiên mở miệng:

- Diệp Huyền... Hãy đợi đấy!

Thanh âm vừa dứt, hắn hoàn toàn biến mất ở trên không!

Nam tử tóc trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

Mà vẻ mặt đám người Hộ Giới minh lại trầm xuống!

Nhìn thấy một màn này, mọi người Thương Kiếm tông lập tức thở dài một hơi!

Thanh âm vừa dứt, thân thể của hắn bắt đầu dần dần mờ đi!

Rất nhanh, tin tức này tựa như bệnh dịch bao phủ toàn bộ Trung Thổ Thần Châu.

Hết thảy thế lực đều khiếp sợ!

Rõ ràng, cũng không nghĩ tới Thương Kiếm tông sẽ thắng!

Phải biết, bây giờ Hộ Giới minh này vẫn như cũ là đại thế lực đệ nhất Thanh Thương giới a! Hơn nữa lần này, còn xuất động nhiều cường giả như vậy!

Nhưng mà, Thương Kiếm tông thắng!

Hết sức kịch tính!

Mà bên trong Thương Kiếm tông, thần sắc mọi người đều ngưng trọng, bởi vì bọn hắn biết, thắng lợi này, chẳng qua là thắng lợi ngắn ngủi!

Bởi vì Hộ Giới minh chắc chắn sẽ quay trở lại!

Mà khi đó, có lẽ cũng không phải một sợi phân thân, mà là bản thể của nam tử tóc trắng kia!

Trong điện, chỉ còn Kiếm Huyền và Trần Bắc Hàn.

Rất nhanh, mọi người rời đi.

Nghe Diệp Huyền nói, mọi người trong điện đều lắc đầu cười một tiếng.

Mọi người: "..."

- Ta suy nghĩ một chút!

Diệp Huyền vội vàng nói:

Trong điện, Diệp Huyền trầm mặc rất lâu, sau đó nói:

- Ta chẳng qua chỉ là thu được kiếm của tổ sư trong một cơ hội ngẫu nhiên...

Nói đến đây, hắn không nói tiếp.

Trần Bắc Hàn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Ngươi đã không muốn nhiều lời, chúng ta cũng không miễn cưỡng ngươi! Nhưng mà, kiếm của tổ sư ở trong tay ngươi, có thể cũng là thiên ý. Từ giờ trở đi, ngươi chính là hạ nhiệm Tông chủ của Thương Kiếm tông ta, ta...

Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu:

- Tông chủ, ta không có hứng thú đối với vị trí Tông chủ!

Trần Bắc Hàn cười nói:

- Nếu làm Tông chủ, bất kỳ vật gì trong tông, ngươi có thể tùy ý dùng nha!

Bởi vì trong tay Diệp Huyền có kiếm của Thương Giới kiếm chủ, việc này khiến bọn hắn quá hiếu kỳ!

Đều đang đợi Diệp Huyền trả lời!

Tất cả mọi người đang nhìn Diệp Huyền!

Trong điện, nhân vật trọng yếu của Thương Kiếm tông đều có mặt, có cả Kiếm Huyền.

Bên trong Vân Kiếm điện.

Một sợi phân thân đã khủng bố như thế, nếu bản thể buông xuống, Thương Kiếm tông ngăn cản được sao?

Trần Bắc Hàn nhìn về phía Kiếm Huyền, cười nói:

- Đại sư huynh, không ngờ tới, cách tông những năm này, vậy mà ngươi đã sắp đột phá cấp độ Đại Kiếm Tiên!

Kiếm Huyền lắc đầu:

- Chênh lệch nửa bước, có lẽ ngừng bước cả đời!

Trần Bắc Hàn khẽ gật đầu:

- Càng lên cao, càng khó a!

Nói xong, dường như hắn nghĩ đến chuyện gì, lại hỏi:

- Thiếu niên kia thế nào?

Kiếm Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Tính cách của hắn không hợp làm Tông chủ.

Trần Bắc Hàn lại lắc đầu:

- Lần này, ý nghĩ của ta và sư huynh lại vừa vặn tương phản!

Kiếm Huyền nhìn về phía Trần Bắc Hàn, người sau cười nói:

- Ta đã điều tra, người này là viện trưởng Thương Lan học viện Thanh Châu, mà học viện kia, được hắn quản lý rất ngay ngắn rõ ràng. Tính cách của người này mặc dù có chút cực đoan táo bạo, thế nhưng, đó là đối địch, đối với người mình, hắn vẫn vô cùng trọng tình.

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, lại nói:

- Về phần tính cách cực đoan... Chỉ cần thực lực đủ mạnh, những thứ này đều không thành vấn đề.

Kiếm Huyền nhìn về phía Trần Bắc Hàn:

- Tính cách của hắn giống như ta đã từng, ngươi không sợ?

Trần Bắc Hàn lắc đầu:

- Trước đó, ta cũng cho là tính cách của hắn giống như ngươi đã từng, nhưng cuối cùng ta lại phát hiện, kỳ thật, khác rất nhiều. Thứ nhất, hắn không cổ hủ, hắn hiểu được tùy cơ ứng biến, một số thời khắc, không chỉ vô sỉ, mà còn đùa nghịch ám chiêu... Một câu, vô cùng xấu bụng! Thứ hai....

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Kiếm Huyền:

- Chúng ta cần một người chấn được cả bên trong và bên ngoài.

Nghe vậy, Kiếm Huyền trầm mặc.

Bất kỳ một tông môn và thế lực nào, người dẫn đầu nhất định phải trấn được người phía dưới.

Mà Thương Kiếm tông bây giờ, ngoại trừ Diệp Huyền chính là Thương Càng, Thương Càng có thể chấn được bên trong, thế nhưng, hắn không dọa được bên ngoài!

Mà Diệp Huyền, không chỉ có thể chấn được bên trong, còn có khả năng chấn đến bên ngoài!

Lúc này, Trần Bắc Hàn đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật, còn một điều, đó chính là hắn không thèm để ý vị trí Tông chủ.

Nói đến đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:

- Nếu người này không chết yểu, tương lai của hắn, không phải ở Thương Kiếm tông ta!

Kiếm Huyền trầm mặc một lát, sau đó đứng dậy:

- Ngươi làm chủ cũng được!

Nói xong, hắn quay người rời đi đại điện.

Trong điện, Trần Bắc Hàn thấp giọng thở dài, không biết đang suy nghĩ gì.

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận