Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 374: Người Không Vì Mình, Trời Tru Đất Diệt

Sau khi dùng ba kiếm chém giết tông chủ Hợp Hoan tông, Diệp Huyền quay đầu nhìn môn chủ Hoan Tiếu môn, sắc mặt người sau thay đổi, vội vàng nói:

- Rút lui!

Nói xong, hắn mang theo người Hoan Tiếu môn xoay người rời đi.

Kỳ thật, hắn đã sớm có thoái ý.

Bởi vì người lúc trước đi giết Diệp Huyền, trong đó có hai tên cường giả chân Ngự Pháp cảnh đấy! Nhưng mà, những người kia đều không thấy đâu nữa, thế nhưng Diệp Huyền vẫn còn sống!

Việc này, đã không bình thường!

Hiện tại nhìn thấy thực lực kinh khủng của Diệp Huyền như thế, hắn càng không có chút chiến ý nào.

Loại thiên tài này, nếu sau lưng không có một thế lực siêu cấp hoặc cường giả siêu cấp, ai mà tin?

Oanh!

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân hắn hội tụ một cỗ lực lượng cường đại, sau đó dùng thân thể của hắn làm môi giới và hai tay hắn phát ra, cỗ lực lượng kia nhanh chóng ngưng tụ thành một cái khiên màu vàng.

Môn chủ Hoan Tiếu môn vừa xoay người, hộp kiếm sau lưng Diệp Huyền đã có một thanh kiếm phóng lên tận trời, chém thẳng vào môn chủ Hoan Tiếu môn!

- Thủ ấn!

Diệp Huyền lại không có ý muốn bỏ qua đối phương, hắn phiền nhất chính là những kẻ địch như thế, không đánh không chết kẻ địch, qua mấy ngày đối phương lại điên cuồng đi tới trả thù.

Khiên tròn rạn nứt trong nháy mắt, không chỉ như thế, sau khi tiếp xúc với kiếm ý của Diệp Huyền, khiên vàng biến mất với tốc độ rất nhanh...

Đi rất quả quyết!

Vào lúc này, phi kiếm của Diệp Huyền trực tiếp chém vào khiên tròn màu vàng kia.

Nếu đã là địch nhân, nên chém tận giết tuyệt, không lưu bất cứ hậu hoạn gì!

Môn chủ Hoan Tiếu môn không có chút do dự nào!

Toàn bộ mặt đất run lên dữ dội, một cỗ lực lượng cường đại sinh ra trong cơ thể hắn, cùng lúc đó, hai tay hắn kết thủ ấn đặc thù, sau đó ấn về phía trước một cái, thét lớn:

Phát giác được việc này, sắc mặt môn chủ Hoan Tiếu môn thay đổi, hắn muốn rút lui, vào lúc này, Diệp Huyền đã đi tới đỉnh đầu của hắn.

Thấy Diệp Huyền không bỏ qua, sắc mặt môn chủ Hoan Tiếu môn biến thành hung ác, hắn xoay người, chân phải dùng sức giẫm một cái.

Chém xuống một kiếm!

Oanh!

Ác Niệm kiếm ý!

Diệp Huyền vẫy tay phải một cái, nạp giới tông chủ Hợp Hoan tông và môn chủ Hoan Tiếu môn bay vào trong tay hắn, nhìn thoáng qua, hắn giật mình.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, một sợi kiếm quang xuyên qua mi tâm của môn chủ Hoan Tiếu môn.

Trong tay trái: Âm Dương kinh: Thượng quyển.

Trong hộp kiếm sua lưng của Diệp Huyền, lại có một thanh kiếm bay ra.

Phía dưới, còn có tranh minh họa sống động như thật, đó là hình ảnh trẻ con không nên xem.

Đồng tử môn chủ Hoan Tiếu môn co giật, hai tay đột nhiên hợp lại, hắn muốn dùng hai tay ngăn cản kiếm của Diệp Huyền, thế nhưng hai chân hắn lại cong xuống, kém chút quỳ trên mặt đất!

Diệp Huyền vội vàng khép lại, vẻ mặt vô cùng đứng đắn, nói:

- Là cái gì?

Lúc này, Thác Bạt Ngạn đi tới, hỏ:

Xùy!

Trong tay phải: Âm Dương kinh: Quyển hạ!

Tò mò, Diệp Huyền mở ra một quyển, đập vào mắt là một hàng chữ lớn:

- Đạo âm dương, chính là thiên địa đại đạo, nam nữ tương hợp...

Không gian yên tĩnh lại.

Dường như phát hiện cái gì, Diệp Huyền vội vàng mở hai tay ra, trong hai nạp giưới này, hai quyển trục màu sắc rực rỡ bay ra ngoài, sau đó cũng rơi vào trong tay hắn.

- Hả?

Hai người cộng lại có hơn bảy mươi ức linh thạch cực phẩm!

- Ta là người thuần khiết!

Nói xong, hắn lập tức thu hồi quyển trục.

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Chung quanh, những đệ tử Hoan Tiếu môn và Hợp Hoan tông xoay người bỏ chạy.

Sợ!

Lúc này, bọn họ đã sợ thật sự.

Bởi vì Diệp Huyền bày ra thực lực quá mức khủng bố!

Trốn!

Tất cả mọi người chỉ có một ý niệm này trong đầu, chính là trốn.

Thấy thắng cục đã định, Diệp Huyền cầm kiếm quay người đi ra ngoài hoàng cung.

Rõ ràng, số tiền hắn bỏ ra không lãng bỏ phí!

Cảm nhận được sức chiến đấu của Thương Lan đạo binh, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui mừng, bởi vì Thương Lan đạo binh đã mạnh lên rất nhiều!

Chính bởi vì như thế, hơn hai trăm người mới tan tác trong nháy mắt, bằng không thì, nếu hai bên tử chiến, Thương Lan đạo binh mong muốn thắng nhẹ nhõm như thế, rõ ràng là chuyện không thể nào.

Đương nhiên, ngoại trừ bởi vì Thương Lan đạo binh mạnh mẽ ra, còn có một nguyên nhân, chính là đệ tử Hợp Hoan tông và Hoan Tiếu môn đã sợ vỡ mật, căn bản vô không có tâm chiến đấu, rất nhiều người không có phản kháng, chỉ muốn bỏ chạy!

Đệ tử Hợp Hoan tông và Hoan Tiếu môn không phải kẻ yếu, hiện tại, bọn họ đối mặt với một trăm Thương Lan đạo binh, vậy mà vừa chạm vào đã tan tác!

Bởi vì cho tới nay, Diệp Huyền chính là cột sống của Thương Lan học viện, là linh hồn của Thương Lan học viện.

Nếu như không có Diệp Huyền, Thương Lan học viện đi con đường nào?

Lúc này, tất cả người Thương Lan học viện đều mê mang.

Khi biết Diệp Huyền còn sống, không ai có thể trải nghiệm cảm giác hưng phấn và tâm tình của những học viên và đạo binh của Thương Lan học viện!

Diệp Huyền nâng kỵ binh trước mặt dậy, nói:

- Truyền mệnh lệnh của ta xuống, một tên cũng không buông tha.

Kỵ binh đột nhiên ôm quyền, nói:

- Tuân mệnh!

Vừa dứt lời, hắn quay người nhảy lên Hắc Diễm mã, sau đó lập tức xông thẳng về phía đệ tử Hợp Hoan tông và Hoan Tiếu môn.

Khi biết tin tức Diệp Huyền ngã xuống, tất cả mọi người trong Thương Lan học viện như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh, đầu óc trống rỗng!

- Bái kiến viện trưởng!

Một tên Thương Lan đạo binh đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn thả người nhảy xuống, sau khi đáp xuống đất đã quỳ một gối xuống, kích động nói:

Chi kỵ binh này giống như một dòng lũ lớn, những nơi đi qua, thế không thể đỡ!

Thương Lan đạo binh!

Đúng lúc này, một trăm kỵ binh đột nhiên lao tới từ cửa thành.

Thác Bạt Ngạn cũng đi theo.

Diệp Huyền dừng bước lại, nhìn sang Thác Bạt Ngạn, nói:

- Đi nghỉ ngơi đi, việc còn lại giao cho ta,

Thác Bạt Ngạn nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói khẽ:

- Cẩn thận!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi hoàng cung, một mình đi trên đường.

Trên đường phố, khắp nơi đều thấy thi thể.

Loạn thế, mạng người tiện như cỏ rác.

Diệp Huyền đi chậm rãi, từ nhỏ đến lớn, đặc biệt sau khi mẫu thân rời đi, hắn hiểu được một đạo lý!

Người, nhất định phải dựa vào chính mình!

Lúc đó, hắn hết sức liều, vô cùng liều, bởi vì hắn phấn đấu có thể cải biến vận mệnh của mình và muội muội.

Lúc Kiếm Tiên tỷ tỷ rời đi có nói với hắn một câu, hắn có ấn tượng khắc sâu. Có ít người, càng cường đại, càng không nhân tính, bởi vì bọn họ sống quá lâu, đối với sinh mạng, đã không có kính sợ, trong mắt bọn họ, chỉ có cường giả và kẻ yếu.

Mạnh được yếu thua!

Như vậy so ra, nhân loại ăn thịt heo, sẽ suy nghĩ cảm nhận của heo không?

Rất nhiều thời điểm, cường giả đối xử với kẻ yếu, không có lòng thương hại.

Như nữ tử váy trắng nói, tu sĩ, càng tu luyện về sau, nhân tính sẽ dần dần biến mất.

Thông qua kiếm nhãn, Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía, nhìn thi thể khắp nơi, nếu như mình không đủ cường đại, ngày nào đó trong tương lai, mình có khả năng cũng như vậy, phơi thây đầu đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận