Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3489. Một ngày mười lần!



Chương 3489. Một ngày mười lần!




Hư ảnh kia hoàn toàn ngớ người!
Hắn ta vừa nói gì cơ mà mất luôn cả nhục thân thế này?
Thanh sam nam tử ở một bên liếc nhìn nữ tử váy trắng, hắn ta đang định lên tiếng thì lúc này, một tiếng gào phẫn nộ đột nhiên vang lên từ phía tường thành: “Hỗn xược!”
Dứt lời, một luồng uy áp đáng sợ bỗng cuộn trào từ tường thành. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh nữ tử váy trắng lập tức trở nên mờ ảo!
Nữ tử váy trắng nhìn về phía trước, vẻ mặt nàng dửng dưng, để mặc luồng sức mạnh to lớn kia đập lên người mình. Chỉ trong chốc lát, luồng sức mạnh to lớn đó lập tức biến mất như thể hòn đá rơi giữa biển lớn, biến mất trong thầm lặng.
“Cái này…”
Một giọng nói kinh hãi vang lên, cùng với đó một tàn ảnh xuất hiện trước mặt nữ tử váy trắng và thanh sam nam tử.
Tàn ảnh dần trở nên rõ ràng, vẻ ngoài của tàn ảnh không khác biệt quá nhiều so với nhân loại, có điều màu da của hắn ta thì tím tái, mắt thường cũng nhận ra được màu tím đó.
Thanh sam nam tử liếc nhìn sinh linh trước mặt: “Chủng tộc gì đây?”
Sinh linh liếc nhìn hắn ta, sau đó nói: “Hoan tộc!”
Thanh sam nam tử khẽ gật đầu: “Ngươi đi đi!”
Nam tử Hoan tộc chắp tay: “Hai vị là?”
Thanh sam nam tử mỉm cười: “Chúng ta không có hứng thú với Hoan tộc các ngươi!”
Lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên xòe tay ra. Ngay sau đó, một thanh kiếm bay ra từ lòng bàn tay nàng. Chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm đã đè trước trán nam tử Hoan tộc kia.
Vẻ mặt nam tử Hoan tộc như hóa đá.
Nữ tử váy trắng lấy bức tranh vẽ Diệp Huyền ra: “Ca ca của ta, ngươi hiểu chứ?”
Thanh sam nam tử thấy hơi đau đầu.
Nam tử Hoan tộc vội vàng nói: “Hiểu!”
Hắn ta cũng không ngu, sao không hiểu cho được?
Nữ tử váy trắng thu kiếm lại, nàng phất tay áo. Chỉ trong chốc lát, không gian xung quanh nam tử Hoan tộc bèn cuộn trào như dậy sóng.
“Ơ!”
Đôi mắt nam tử Hoan tộc tràn ngập vẻ kinh hãi.
Nữ tử váy trắng đột nhiên đi về phía bên phải.
Thanh sam nam tử nhìn nàng: “Ngươi đi đâu?”
Nữ tử váy trắng không đáp lời mà biến mất luôn.
Lúc này, nam tử Hoan tộc vẫn nhìn về hướng mà nữ tử váy trắng rời đi, hắn ta run rẩy nói: “Đa tạ đã chỉ điểm!”
Thanh sam nam tử đang định lên tiếng thì bỗng quay người, ở phía không xa, một đường kiếm quang xuất hiện. Ngay sau đó, một kiếm tu đi tới.
Kiếm tu nhìn sang bên cạnh thanh sam nam tử: “Thiên Mệnh đâu?”
Thanh sam nam tử nhún vai: “Đi rồi!”
Kiếm tu nhíu mày: “Đi rồi?”
Thanh sam nam tử gật đầu: “Kệ nàng ta! Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn ngự kiếm và biến mất.
Kiếm tu nghĩ ngợi một lát rồi cũng biến mất theo.
Nam tử Hoan tộc lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc ba người này là sinh linh gì vậy! Sao mà kinh khủng quá!
Có vẻ như hắn ta nhớ ra gì đó nên xòe tay ra, bức tranh nữ tử váy trắng để lại xuất hiện trước mặt hắn ta. Sau một hồi ngắm nhìn bức tranh, hắn ta đột nhiên nói: “Phục chế bức tranh này ra mười vạn bản, phát cho mỗi người trong tộc một bản. Nếu như gặp người này thì lập tức thông báo cho ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn thời không phía trước mặt, vẻ mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Khoảnh khắc ấy, nữ tử váy trắng đã đưa hắn ta vào đến đệ thất trùng thời không!
Mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng hắn ta đã được trải nghiệm sự kì diệu trong trùng thứ bảy của thời không!
Với hắn ta mà nói, điều này như mở ra một cánh cửa mới!
Thanh Châu, trong hoàng cung.
Diệp Huyền ngồi trên long ỷ, trong lòng hắn là Thác Bạt Ngạn.
Thác Bạt Ngạn tựa vào lòng hắn, nàng khẽ nói: “Không sao rồi chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Coi như đã xóa bỏ được nguy hiểm cho nhân loại rồi! Hiện giờ ta phải ra ngoài trải nghiệm!”
Thác Bạt Ngạn ngẩng đầu nhìn hắn: “Ra ngoài?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy! Có muốn cùng ra ngoài ngắm nhìn thế giới không?”
Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Thế giới nhân loại còn chưa hiểu rõ, ta ra ngoài làm gì chứ!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn trầm mặc.
Giờ nhân loại đã được tiếp xúc với vũ trụ văn minh ở bên ngoài. Tuy nhiên, nhân loại thực sự vẫn còn quá yếu giữa vũ trụ rộng lớn này. Nếu như có văn minh ở bên ngoài xâm lấn văn minh nhân loại thì với thực lực của nhân loại, bọn họ khó mà ngăn chặn!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi đã nhắc nhở ta!”
Thác Bạt Ngạn nhìn Diệp Huyền: “Ngươi muốn quản cả nhân loại hả?”
Diệp Huyền nhìn Thác Bạt Ngạn, hắn mỉm cười: “Nói suy nghĩ của ngươi đi!”
Thác Bạt Ngạn lắc đầu: “Ngươi không quản được đâu, lần này mặc dù nhân loại đã thoát khỏi nguy cơ, thế nhưng rất nhiều người không biết đến nguy cơ lần này. Nếu như ngươi cứ cố muốn quản thì chỉ tốn sức chứ chẳng được lợi lộc gì.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Thác Bạt Ngạn lại nói: “Dẫn dắt cả nhân loại tiến về phía trước thì quá mệt mỏi! Ta không muốn ngươi mệt như vậy!”
Tay phải của Diệp Huyền mò mẫm vào nội y của Thác Bạt Ngạn, hắn mỉm cười: “Cũng phải!”
Thác Bạt Ngạn trừng mắt nhìn hắn: “Vẫn chưa đủ hả?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Một ngày mười lần còn chưa đủ nữa là!”
Thác Bạt Ngạn: “…”
Rất nhanh sau đó, trong điện vang lên những âm thanh không được hòa hợp cho lắm.
Ngày thứ ba, Diệp Huyền rời khỏi Thanh thành. Hắn cũng không đến Dị Linh tộc luôn mà vào tiểu tháp.
Hết chương 3489.



Bạn cần đăng nhập để bình luận