Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3162: Kiếm hạ lưu tình

Không thể không nói loại năng lực này cũng vô cùng đáng sợ!

Nếu trước đó nàng ta trực tiếp sử dụng loại năng lực này thì Bạch Y hoàn toàn không phải đối thủ!

Ngay khi Diệp Lăng Thiên thi triển một chiêu này, sắc mặt của toàn bộ cường giả trong sân đều trở nên nặng nề hơn hẳn!

Lúc này, kiếm tu trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bước lên một bước, sau đó đâm một nhát kiếm!

Một nhát kiếm rất bình thường!

Thế nhưng, chỉ một nhát kiếm bình thường như thế lại khiến cho Diệp Lăng Thiên ở đằng xa lập tức thay đổi sắc mặt.

Dưới một kiếm, không gian trước mặt kiếm tu trực tiếp nứt ra, ngay sau đó, cả người Diệp Lăng Thiên bị đánh bay ngược về sau, trong nháy mắt nàng ta bay đi đó, nhục thân của nàng ta biến mất từng chút một, sau khi lùi đi gần mấy vạn trượng, nàng ta đã chỉ còn lại linh hồn!

Bại rồi!

Vốn hắn còn cho rằng Diệp Lăng Thiên này có thể uy hiếp đến kiếm tu một chút nhưng bây giờ xem ra, hắn đã nghĩ nhiều quá rồi!

Đáng sợ như vậy sao?

Đại ca này vẫn là sự tồn tại vô địch!

Thực lực của kiếm tu cũng khiến cho toàn bộ cường giả Kiếm Minh ở đó đều kinh hãi.

Chỉ một nhát kiếm?

Cách đằng xa, kiếm tu thu kiếm lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, cười bảo: "Đi đây!"

Toàn bộ cường giả Diệp tộc có mặt ở đó đều đã hóa đá!

Mà người hoang mang nhất ở đây chính là Diệp Lăng Thiên ở đằng xa!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn kiếm tu trước mặt, trong lòng thấp giọng thở dài.

Bại rồi?

Đại ca vẫn vô địch như cũ!

Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: "Đại ca, ngươi định đi luôn hả?"

Hoặc nên nói là cha, Thanh Nhi và đại ca đều là những người vô địch!

Kiếm tu cười bảo: "Sao thế?"

Nàng ta nhìn linh hồn mình với vẻ hơi khó tin, mình bị một nhát kiếm đánh bại rồi sao?

Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Lăng Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi!

Lúc này, Diệp Lăng Thiên ở đằng xa đột nhiên lẩm bẩm: "Sao có thể... làm sao có thể..."

Thường thì hắn ta tìm người luận bàn, trên cơ bản đều sẽ hơi nương tình mà không ra sát chiêu.

Kiếm tu mỉm cười: "Ngươi còn nghịch hơn cả cha ngươi đấy!"

Diệp Huyền cười khổ: "Ta có hơi hổ thẹn, trong khoảng thời gian này ta đã cải thiện rất nhiều, vốn còn tưởng có thể kéo gần khoảng cách một chút với đại ca nhưng bây giờ xem ra, khoảng cách giữa chúng ta vẫn lớn như vậy! Ôi..."

Diệp Huyền hơi chần chừ, sau đó nói: "Đại ca, ta cảm thấy chúng ta có thể ôn lại chuyện xưa."

Lúc này, Diệp Lăng Thiên ở đằng xa chợt nói: "Không biết xưng hô với các hạ thế nào?"

Diệp Huyền cạn lời, có đôi khi đại ca nói chuyện thật sự biết xát muối vào lòng nhau!

Kiếm tu cười nói: "Chớ có nản lòng! Thật ra ngươi cũng không yếu cho lắm đâu!"

Diệp Huyền: "..."

Trừ phi gặp phải một vài người đặc biệt!

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Kiếm tu nhìn về phía hắn: "Sao thế?"

Kiếm tu quay đầu nhìn về phía nàng ta, thấy nàng ta như mất hồn mất vía, hắn ta do dự một lúc rồi mớ nói: "Thật ra ngươi cũng không yếu đến vậy!"

Đúng là hắn ta đã nương tay rồi!

Kiếm tu gật đầu một cách rất thành thật.

Bấy giờ, Diệp Huyền ở bên cạnh cười nói: "Đại ca, có phải vừa ngươi ngươi đã nương tay không?"

Kiếm tu liếc mắt nhìn nàng ta sau đó lại nhìn Diệp Huyền: "Nàng ta muốn giết ngươi?"

Diệp Huyền gật đầu.

Kiếm tu hơi nhíu mày, hắn ta nhìn về phía Diệp Lăng Thiên: "Tuy rằng tiểu huynh đệ này của ta có hơi láu cá nhưng tuyệt đối không phải ác nhân, không biết tại sao ngươi lại nhắm vào hắn?"

Diệp Lăng Thiên im lặng.

Nàng ta không ngờ kiếm tu này sẽ ra mặt cho Diệp Huyền!

Thấy nàng ta không nói, kiếm tu giẫm lên một bước, một luồng kiếm thế vô hình trực tiếp bao phủ lấy Diệp Lăng Thiên, sắc mặt Diệp Lăng Thiên lập tức thay đổi, nàng ta biết nếu kiếm tu xuất thêm một kiếm nữa thôi là kiếp này kể bỏ!

Nàng ta vội vàng nói: "Hắn là con trai của ta!"

Nghe vậy, kiếm tu hơi sững sờ sau đó lại nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười đáp: "Đúng là mẫu tử nhưng là kiếp trước rồi!"

Nói rồi, hắn kể lại ân oán giữa Diệp Thần với Diệp Lăng Thiên ra.

Ngay khi hắn kể xong, kiếm tu liếc mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, ngay sau đó, thanh kiếm trong tay hắn ta bay vút ra ngoài!

Một kiếm chém thẳng vào Diệp Lăng Thiên!

Sắc mặt Diệp Lăng Thiên lập tức thay đổi, nàng ta hoàn toàn không có cách nào đỡ được một kiếm này!

Nói rồi, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại!

Diệp Huyền thầm thở dài một tiếng: "Được!"

Đối mặt với một nhát kiếm này, nàng ta hoàn toàn bất lực.

Chớ nói bây giờ nàng ta chỉ còn lại mỗi linh hồn mà cho dù có ở thời kỳ đỉnh phong cũng không thể đỡ được!

Vì một nhát kiếm này của kiếm tu còn mang theo cả sát khí!

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong sân: "Tiền bối, kiếm hạ lưu tình!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm của kiếm tu chỉ còn cách mi gian của Diệp Lăng Thiên nửa tấc đã dừng lại.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, người vừa mới lên tiếng chính là Diệp Thần!

Lúc này, trong cơ thể của Diệp Huyền vang lên giọng nói của Diệp Thần: "Diệp huynh, cho ta một khắc thời gian cuối cùng thôi, được không?"

Diệp Huyền im lặng.

Diệp Thần lại nói: "Làm ơn!"

Mặt mày nàng ta xám ngoét như tro tàn, nàng ta chưa từng ngờ lại có một ngày mình không có sức đánh trả như thế!

Chỉ có thể đợi chết mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận