Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1745: Dùng linh hồn đấu với người một trận

Rầm rầm!

Kiếm quang rung lên, sau đó nổ tung. Đúng lúc ấy, đôi đồng tử của Thiên Tử bỗng co lại, bởi lẽ thanh kiếm đang đâm thẳng về phía cổ họng của hắn ta!

Thiên Tử bỗng hét lên: “Hộ thể!”

Uỳnh!

Một luồng sức mạnh ngăn kiếm của Diệp Huyền lại, không chỉ có vậy, cả người hắn cũng bay mãi về phía sau.

Sau khi dừng lại, hắn lại nhìn Thiên Tử ở phía xa xa, hai đầu mày chau chặt lại.

Kiếm của hắn không thể phá vỡ Thiên Đạo Ý Chí!

Ở phía xa xa, Thiên Tử mỉm cười: “Nào, tiếp tục đi!”

Đương nhiên, hắn chỉ muốn thử mà thôi, để xem có được hay không!

Ở phía xa xa, Thiên Tử bỗng mỉm cười: “Huyết mạch chi lực? Huyết mạch chi lực của ngươi dù có là Chân Long huyết mạch như trong truyền thuyết thì cũng có thể làm gì được ta?”

Huyết mạch chi lực!

Một luồng sức mạnh cuộn trào khỏi cơ thể của hắn, còn Thiên Tru Kiếm trong tay thì biến thành một thanh huyết kiếm.

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, Thiên Tử mỉm cười: “Sao, ngươi liệt rồi hả?”

Diệp Huyền bỗng nhiên biến mất. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã ở ngay trước mặt Thiên Tử. Thiên Tử không ngăn chặn kiếm của hắn mà để mặc nó đâm vào cổ họng mình.

Diệp Huyền trầm mặc, biết kiếm của mình không thể đấu với Thiên Đạo Ý Chí, như thế thì dùng vũ khí khác cũng vậy cả thôi!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn Thiên Tử, mặc dù trong mắt lúc này là một mảng huyết hải nhưng hắn vẫn giữ được sự thanh tỉnh.

Diệp Huyền bỗng mỉm cười, giây tiếp theo huyết dịch trong cơ thể hắn bắt đầu sôi sục!

Thiên Đạo Ý Chí này vô địch ư?

Rầm!

Thiên Đạo Ý Chí!

Hắn muốn dùng huyết mạch chi lực để đối đầu với Thiên Đạo Ý Chí!

Thiên Tru Kiếm trực tiếp đâm vào Thiên Đạo Ý Chí. Đúng lúc ấy, sắc mặt Thiên Tử bỗng thay đổi, bởi lẽ hắn ta phát hiện Thiên Đạo Ý Chí đang dần nứt vỡ.

Lần này, hắn không thôi động hoàn toàn huyết mạch chi lực mà chỉ muốn xem xem huyết mạch chi lực của mình có thể phá vỡ Thiên Đạo Ý Chí hay không thôi!

Rất nhanh sau đó, luồng sức mạnh thần bí kia lại xuất hiện!

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Tử bên cạnh Nhậm Bình Sinh lập tức trở nên khó coi.

Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền: “Huyết mạch của ngươi là gì vậy!”

Hắn ta không ngờ huyết mạch của Diệp Huyền lại có thể phá vỡ Thiên Đạo Ý Chí!

Kiếm của Diệp Huyền trực tiếp đâm lên cổ của Thiên Tử. Chỉ trong chớp mắt, nhục thân của Thiên Tử vỡ nát. Cùng lúc ấy, một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên bắt lấy linh hồn của Thiên Tử.

Hắn biết, nếu Nhậm Bình Sinh đã ra tay rồi thì chắc chắn mình không thể giết Thiên Tử!

Uỳnh!

“Đợi đã!”

Nói đoạn, hắn ta bèn dẫn Diệp Huyền rời đi.

Vô Hy gật đầu: “Đi thôi!”

Diệp Huyền quay người nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, ban nãy người ra tay chính là Nhậm Bình Sinh.

Huyết mạch gì thế không biết?

Trong truyền thuyết có hai huyết mạch mạnh vô cùng là Phàm Nhân huyết mạch và Chân Long huyết mạch, mà đương nhiên huyết mạch của Diệp Huyền không phải hai loại này.

Diệp Huyền mỉm cười: “Vô Hy tiền bối, chúng ta đi thôi!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đã bảo là đấu tay đôi, sống chết tự chịu trách nhiệm cơ mà?”

Diệp Huyền lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Vô Hy. Vô Hy cũng đang nhìn hắn, lúc này hắn ta đang ngạc nhiên vô cùng!

Thiên Tử gằn giọng nói: “Diệp Huyền!”

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử, mỉm cười: “Đây là cách chiến đấu của ngươi đó hả? Đúng là mất mặt!”

Đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh bỗng lên tiếng: “Đợi một chút!”

Diệp Huyền quay người nhìn Nhậm Bình Sinh. Nhậm Bình Sinh cũng nhìn chằm chằm vào hắn: “Rốt cuộc huyết mạch của ngươi là gì?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đoán xem?”

Nhậm Bình Sinh lắc đầu: “Diệp Huyền, ngươi thực sự tưởng rằng Thiên Ma tộc có thể bảo vệ ngươi ư?”

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh và nói: “Đừng có nói mấy lời linh tinh với lão tử nữa, có bản lĩnh thì cứ đến mà giết ta!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền, không nói gì cả.

Lúc này, Thiên Tử bỗng lên tiếng: “Diệp Huyền… ta cho ngươi một cơ hội giết ta, nhục thân của ta đã bị hủy diệt, ta sẽ dùng linh hồn để đấu với ngươi. Hai người chúng ta không dùng vũ khí, công bằng đấu một trận, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền nghe vậy bèn lắc đầu: “Không được, chắc chắn ngươi có âm mưu!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Lúc này, Thiên Tử lại nói: “Ngươi sợ hả?”

Diệp Huyền dừng bước, hắn lắc đầu, mỉm cười, quay người nhìn về phía Thiên Tử: “Ta đã bao giờ sợ ai đâu?”

Thiên Tử bật cười: “Không sợ thì tại sao ngươi không dám đấu một trận công bằng với ta?”

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, mỉm cười: “Ngươi dùng linh hồn để đấu với ta, như vậy chắc chắn ngươi có âm mưu gì đó, ngươi tưởng ta sẽ bị ngươi lừa ư? Ta đâu có ngốc! Tại sao ngươi phải dùng linh hồn để đấu với ta cơ chứ?”

Thiên Tử nhìn chằm chằm vào hắn: “Nếu ngươi không đồng ý thì từ giờ trở đi, Hộ Đạo giả chúng ta sẽ phái rất nhiều cường giả siêu cấp tới Vạn Duy thư viện, ta sẽ bảo bọn họ hủy diệt Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông bằng mọi giá!”

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại, hắn có hơi không cam tâm, nói: “Được, để ta dùng linh hồn đấu với ngươi một trận!”

Thiên Tử mỉm cười: “Nếu ngươi và ta đã là đối thủ của nhau thì nên ngươi chết ta sống, ngươi nói ta bỉ ổi… có hơi ngờ nghệch đấy!”

Diệp Huyền siết chặt hai tay, gân xanh trên mặt nổi hết cả lên, trông hắn như đang phẫn nộ đến cùng cực.

Thiên Tử liếc nhìn hắn và nói: “Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”

Diệp Huyền nhìn chằm chằm Thiên Tử và nói: “Ngươi dùng cách thức bỉ ổi như vậy, dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!”

Thiên Tử lắc đầu: “Ta chỉ cần kết quả thôi, còn về quá trình như thế nào thì chẳng hề quan trọng!”

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Ta có thể dùng linh hồn đấu với ngươi một trận, thế nhưng ngươi phải đồng ý với ta nếu ta thua, ngươi không được gây phiền phức cho Vạn Duy thư viện và Phù Văn tông!”

Thiên Tử mỉm cười: “Ta đồng ý!”

Diệp Huyền phẫn nộ: “Ngươi thề đi! Thề với danh nghĩa Thiên Đạo!”

Thiên Tử híp hai mắt lại: “Ta thề trên danh nghĩa Thiên Đạo, nếu ta vi phạm lời thề thì sẽ chết không toàn thây!”

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, hắn gằn giọng nói: “Ngươi bỉ ổi thật đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận