Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1404: Mật Tinh

Phù Tiểu Thiên!

Diệp Huyền nhìn linh vị ở chính giữa đó, hắn đang định rời đi thì đúng lúc ấy, linh vị đó bỗng nhiên rung lên. Ngay sau đó, một đường bạch quang bỗng xuất hiện ở chỗ cách Diệp Huyền không xa.

Diệp Huyền kinh ngạc, hắn lập tức dừng lại, không dám động đậy.

Trong đường bạch quang ấy có một nam tử trung niên, hắn ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhắm thẳng vào Diệp Huyền!

Hắn bị phát hiện rồi!

Diệp Huyền trầm mặc, biết người trước mắt này đã phát hiện ra mình! Hắn khẽ siết chặt tay phải, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào!

Lúc này, ánh mắt nam tử trung niên lóe lên vẻ nghi hoặc. Rất nhanh sau đó, vẻ nghi hoặc đó biến thành sự hoang mang. Không lâu sau, hoang mang lại biến thành vẻ khó tin, hắn ta nói: “Không thể nào…”

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên đó, hắn nói: “Tiền bối?”

Đùa kiểu gì thế!

Có hời mà không hưởng thì đúng là một kẻ ngốc!

Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền không nghĩ ngợi nhiều, hắn gật đầu rồi cung kính hành lễ: “Tại hạ Diệp Huyền bái kiến sư phụ!”

Hắn biết, hắn mà giở trò với những người này thì chỉ có tự chuốc họa vào thân thôi.

Nam tử trung niên khẽ bảo: “Năm đó ta gặp một vị tiên sinh, khi ấy ta không phải học trò của hắn ta, thế nhưng hắn ta lại bằng lòng dạy ta. Ta hỏi tại sao thì hắn ta bảo có duyên. Tới giờ ta và ngươi lại gặp nhau, vừa là nhân quả vừa là cái duyên.”

Nam tử trung niên liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta hỏi: “Ngươi là đệ tử Phù Văn tông à?”

Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt”

Lúc này, nam tử trung niên kia lại nói: “Ngươi có muốn học phù văn không?”

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi lắc đầu.

Nam tử trung niên lại nói: “Ngươi có muốn không?”

Nam tử trung niên khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, năm đó tiên sinh nói, mọi chuyện đều có nhân quả của nó. Khi ấy ta còn không hiểu, giờ thì ta đã hiểu rồi!”

Hắn ta muốn dạy phù văn đạo cho hắn ư?

Nói đoạn, hắn ta bèn tới trước mặt Diệp Huyền: “Phù văn nói khó thì cũng khó thật, nói không khó thì đúng là cũng không khó. Có điều, một khi ngươi đã học đạo này thì ta mong ngươi có thể kiên trì, đừng bỏ dở giữa chừng!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, ta không phải người của Phù Văn tông!”

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Nhân quả?”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi cung kính hành lễ với Phù Tiểu Thiên: “Diệp Huyền bái kiến sư phụ!”

Phù Tiểu Thiên đột nhiên nói: “Không phải kết nhân mà là kết quả!”

Điều khiến hắn bất ngờ là mặc dù bọn họ ở trong tòa tiểu điện này, thế nhưng lại không ai phát hiện ra bọn họ. Không chỉ có vậy, dù có người tới đây nhưng hình như người ta cũng chẳng nhận ra sự tồn tại của bọn họ!

Phù Tiểu Thiên mỉm cười: “Không phải không truyền cho Phù Văn tông mà là năm đó không ai có thể kế thừa thôi!”

Như Phù Tiểu Thiên nói, phù văn đạo không quá khó, ít nhất với hắn thì không khó đến vậy. Cộng thêm được Phù Tiểu Thiên chỉ điểm nên Diệp Huyền tiến bộ rất nhanh.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiền bối, tại sao ngươi không truyền nó cho Phù Văn tông?”

Còn Diệp Huyền thì không quan tâm buổi đấu giá đó nữa, hiện giờ hắn bắt đầu thích phù văn đạo rồi.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Loáng cái đã ba ngày trôi qua.

Diệp Huyền lại nói: “Tiền bối, chắc ngươi cũng biết nhân quả trên người ta cực kì nhiều, nếu như ngươi kết nhân với ta…”

Hắn biết, điều này chắc chắn là do Phù Tiểu Thiên.

Thực lực của hắn ta có thể dùng cụm thần quỷ khó lường để hình dung.

Cũng đúng thật, đến giờ Nhất Kiếm Vô Lượng của Diệp Huyền vẫn chẳng hề có tác dụng với người trước mắt này. Phải biết rằng, đến Trần Thiên còn chẳng thể phát hiện ra hắn.

Nói đoạn, hắn ta lại mỉm cười: “Ta còn không sợ gì hết, vậy thì ngươi đâu cần thiết phải để ý nhiều như vậy?”

Khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền bắt đầu học phù văn đạo với Phù Tiểu Thiên!

Phù văn đạo!

Phù Tiểu Thiên khẽ gật đầu: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là người của Phù Văn tông… là đệ tử chân truyền của ta!”

Bây giờ hắn đã bắt đầu thử chế tạo phù lục, hơn nữa Phù Tiểu Thiên còn dạy cho hắn cách chế tạo tử sắc phù lục!

Bước khởi đầu này quá cao rồi!



Lúc này, người trong Phù Văn điện càng lúc càng đông. Có điều, trong đây toàn là người có thân phận hoặc thực lực vô cùng lớn mạnh.

Còn về những người thực lực thấp hay không có thân phận thì đều ở bên ngoài đại điện. Có điều bọn họ vẫn có thể trông thấy được tình hình bên trong đại điện.

Bên trong đại điện, Thẩm Tinh Hà nhìn mọi người rồi mỉm cười: “Cảm ơn chư vị đã tới tham gia buổi đấu giá của Phù Văn tông. Lần này bán đấu giá rất đơn giản, ai ra giá cao thì người đó sẽ có được Giới Ngục tháp!”

Lúc này, một lão giả phía dưới đột nhiên lên tiếng: “Thẩm tông chủ, theo lão phu được biết thì quý tông luôn có rất nhiều tiền, vậy thì vấn đề tới rồi. Lần bán đấu giá này, quý tông muốn thứ gì?”

Thẩm Tinh Hà khẽ mỉm cười: “Mật tinh!”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Mật tinh!

Đây là một nguyên liệu vô cùng đặc biệt. Có thể nói, nó là thứ mà các phù văn sư thích nhất, bởi lẽ phù văn sư muốn luyện chế các loại phù lục từ tử sắc phù lục trở lên thì bắt buộc phải có mật tinh!

Mà mật tinh lại là loại nguyên liệu khá kiếm, muốn có được mật tinh thì chỉ có thể tới một nơi.

Đó chính là Hư Vô Duy Độ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận