Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3276: Các ngươi quên ta hả

Kiếm Si lắc đầu: "Ta không biết, có điều mấy người Kiếm Tuyệt chắc cũng biết đôi chút về nơi đó. Chúng ta có một vị kiếm tu hình như cũng sống khá tốt ở nơi đó!"

Diệp Huyền vội hỏi: "Ai thế?"

Kiếm Si đáp: "Kiếm Tâm Tâm, nàng ta là người tới Cổ Giới đầu tiên!"

Kiếm Tâm Tâm!

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Ta nhớ rồi!"

Kiếm Si do dự một lát rồi nói: "Ngươi có muốn quay về tiếp quản Kiếm Minh không?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Chẳng phải ngươi vẫn đang quản lí Kiếm Minh rất ổn đó sao?"

Kiếm Si lắc đầu: "Nhiều chuyện linh tinh quá, ảnh hưởng đến việc tu luyện của ta!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đừng bảo là do bọn họ không sống được ở đó nhé?"

Kiếm Si đột nhiên bảo: "Ta phải tu luyện đây! Trong Kiếm Minh thì ngươi cứ dạo thỏa thích, nhìn trúng thứ gì muốn lấy thì cứ lấy!"

Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: "Không sống được?"

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền cười ha ha. Rất rõ ràng, mấy người Kiếm Tuyệt đều không muốn tiếp quản Kiếm Minh!

Lấy cái con khỉ ấy!

Diệp Huyền vội vàng nói: "Ta cũng sợ nhiều việc lắm!"

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Kiếm Si trầm giọng nói: "Dù thế nào thì đây cũng là nhà của ngươi. Hãy nhớ, nếu không ở Cổ Giới được thì cứ về, như mấy người Kiếm Tuyệt ấy!"

Kiếm Si lắc đầu: "Các ngươi ai chẳng sợ!"

Kiếm Si chỉ nói: "Ở bên đó ngày nào bọn họ cũng đánh nhau, kẻ thù nhiều vô số kể! Sau khi ngươi qua đó, tốt nhất đừng có nói mình là thiếu chủ của Kiếm Minh, bằng không e là cuộc sống của ngươi sẽ rất khó khăn!"

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Đợi đã, Kiếm Si!"

Kiếm Si liếc nhìn hắn: "Có biết tại sao mấy người Kiếm Tuyệt lại quay về không?"

Ở phía xa xa, Kiếm Si dừng lại, nàng quay người nhìn Diệp Huyền. Diệp Huyền đi đến trước mặt Kiếm Si, hắn khẽ mỉm cười, sau đó khẽ điểm tay phải lên trán Kiếm Si.

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn thấy hơi cạn lời.

Trong Kiếm Minh chẳng có thứ gì cả!

Dần dần, sắc mặt Kiếm Si cũng trở nên nghiêm nghị.

Hắn thấy những thứ này sẽ giúp ích cho Kiếm Si rất nhiều!

Kiếm Si trầm mặc một hồi: "Khiến nhận thức của ta thay đổi đấy!"

Cơ thể Kiếm Si run lên, ngay sau đó rất nhiều thông tin chảy vào trong đầu nàng.

Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: "Ngươi bảo trọng nhé!"

Uỳnh!

Đây là tiểu viện của An Lan Tú!

Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn cũng quay người rời đi. Không lâu sau, Diệp Huyền tới một tiểu viện.

Dứt lời, nàng bèn quay người và biến mất ở đằng xa.

Những thông tin này đều là những lời dạy trước đó của Thanh Nhi, bao gồm cả giải thích về vô hạn, hắn đã truyền tất cả cho Kiếm Si!

Diệp Huyền mỉm cười: "Mong là sẽ giúp được cho ngươi!"

Kiếm Si liếc nhìn Diệp Huyền: "Giúp nhiều ấy chứ! Đa tạ nhé!"

Nói đoạn, nàng bèn quay đầu nhìn sang bên cạnh: "Ta phải bế quan, Kiếm Minh có sụp đổ cũng đừng gọi ta!"

Phải biết rằng, Thanh Nhi đã vượt qua cả người sáng tạo ra cảnh giới, nàng đã nằm ngoài cảnh giới!

Diệp Huyền gật đầu.

Kiếm Si mở mắt nhìn hắn: "Thật sự có thể đạt tới vô hạn sao?"

Lúc này, Diệp Huyền thu tay lại.

Lần này hắn tới, trừ việc muốn tạm biệt mấy người Kiếm Si ra thì còn một mục đích nữa, đó chính là đưa Trương Văn Tú và An Lan Tú đi!

Lúc này, An Lan Tú đột nhiên mở cửa. Ngay sau đó, nàng bước ra!

Vẫn là y phục trắng như tuyết, không nhiễm chút bụi trần!

Diệp Huyền vội vàng đi đến trước mặt An Lan Tú, hắn nhìn nàng: "Đăng Thiên?"

An Lan Tú gật đầu!

Lúc này, nàng cũng đã đạt Đăng Thiên cảnh giống Diệp Huyền!

An Lan Tú liếc nhìn hắn: "Ngươi vẫn là Đăng Thiên cảnh à?"

Diệp Huyền gật đầu: "Sau này ta có thể sẽ ở Đăng Thiên cảnh rất lâu!"

An Lan Tú hỏi: "Tại sao?"

Thao tác thần tiên gì đây?

Thời gian trong này trôi đi khác hoàn toàn so với bên ngoài!

Sau khi tiến vào tiểu tháp, ba nữ tử cũng phải chấn kinh!

Hiện giờ tiểu tháp cũng không còn là tiểu tháp như thường nữa. Ở trong nó tu luyện mười năm tương đương với một năm ở bên ngoài. Hiện giờ tiểu tháp chẳng khác gì một thần vật siêu cấp!

Nói đoạn, hắn bèn đưa ba nữ tử vào trong tiểu tháp!

Diệp Huyền nắm lấy tay Diệp Linh, hắn mỉm cười: "Chúng ta đi!"

Thanh Nhi lớn mạnh cứ như không hề có điểm dừng vậy!

An Lan Tú nhìn Diệp Huyền: "Cùng nhau cố gắng!"

Diệp Huyền bật cười ha ha: "Cùng nhau cố gắng!"

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên: "Các ngươi quên ta hả?"

Diệp Huyền quay đầu nhìn, một nữ tử chầm chậm bước tới, là Trương Văn Tú!

Diệp Huyền mỉm cười: "Thiếu Linh Nhi nữa thôi!"

"Ca!"

Lúc này, một giọng nói nữa bỗng vang lên.

Diệp Huyền vừa quay người thì Diệp Linh đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Lúc này, Diệp Linh cũng cao hơn một chút rồi!

Diệp Huyền lắc đầu cười khổ: "Ta càng mạnh thì càng thấy Thanh Nhi đáng sợ... Đi cùng nàng ấy đúng là thấy hơi bị đả kích!"

An Lan Tú trầm mặc một hồi rồi nói: "Đáng sợ thật!"

Diệp Huyền gật đầu: "Hơn nữa nàng ấy còn làm được!"

Cơ thể An Lan Tú run lên, hồi lâu sau nàng mở bừng mắt, trong mắt là vẻ nghiêm nghị: "Là nàng ta nói hả?"

Uỳnh!

Diệp Huyền không đáp lời, hắn chỉ điểm tay lên trán An Lan Tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận