Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1603: Đó là nỗi sợ hãi thực sự!

Ầm!

Đầu con cự mãng kia run lên kịch liệt, vảy trên người nó nứt ra ngay lúc đó.

Nhưng bản thân Diệp Huyền cũng bay ngược ra ngoài.

Trong nháy mắt bay ra ngoài đó, Thiên Tru kiếm trong tay hắn đột nhiên bay ra.

Một Kiếm Vô Lượng!

Kiếm quang trực tiếp xuyên qua đầu con cự mãng kia, một dòng máu tươi bắn ra từ trên đỉnh đầu của nó.

Con cự mãng kia đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm thét, sau một khắc, cái đuôi khổng lồ của nó mạnh mẽ quét về phía chân trời, lần quét này khiến toàn bộ không gian trở nên xáo động.

Nhận thấy được sức lực mà cái đuôi này mang theo trong mình, Diệp Huyền không dám chống trả mạnh mẽ, thân thể hắn run lên, trực tiếp ngự kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu con cự mãng kia, mà con cự mãng kia phản ứng cực nhanh, nó muốn nuốt chửng Diệp Huyền vào, phát nuốt này giống như muốn nuốt cả bầu trời.

Trong khoảnh khắc, máu tươi phun ra giống như suối, cả chân trời đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Trên không trung, con cự mãng kia vô cùng kinh hãi, mà phía dưới, Tiểu Phạn muốn động thủ lần nữa, nhưng lại bị Diệp Huyền ngăn cản.

Tiểu Phạn nhìn con trăn khổng lồ, tay phải nàng đột nhiên cầm kiếm đặt ngang trên cổ mình, dường như nghĩ đến cái gì đó, nàng lại dời kiếm ra, sau đó cách không vung nhẹ một đường về phía con cự mãng đó.

Hắn cảm thấy lúc trước mình đã có chút hiểu lầm về thực lực của Tiểu Phạn!

Không cần phải nói, là nàng động thủ!

Tại sao con dị thú này lại xuất hiện ở đây?

Trên không trung, trong mắt Diệp Huyền hiện lên một tia dữ tợn. Hắn đang muốn vận dụng Tử Vong kiếm, mà đúng lúc này, con cự mãng kia đột nhiên kêu rên. Diệp Huyền hơi ngây người, sau đó nhìn xuống, ở phía dưới, một cái đuôi khổng lồ kia không biết đã bay ra ngoài từ khi nào, vừa vặn rơi vào trong dòng sông kia, trong nháy mắt, cả con sông biến thành màu đỏ như máu.

Tiểu Phạn nhìn về phía hắn, hắn lại nhìn lướt qua xung quanh.

Trên không trung, con cự mãng kia nhìn chằm chằm Tiểu Phạn, gầm thét điên cuồng, nhưng lại không dám động thủ.

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Tiểu Phạn lẳng lặng đứng đó, trên thanh kiếm sắt rỉ sét trong tay nàng còn đang nhỏ máu!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền ngây người ra ngay lập tức.

Hắn không tin một dị thú ngu xuẩn tầm thường có thể sống ở nơi này lâu như vậy!

Trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Huyền, bụng con cự mãng kia đột nhiên nứt ra một vết thật lớn.

Dường như nghĩ đến cái gì đó, hai mắt Diệp Huyền híp lại, đây là một cái bẫy!

Mọi thứ có chút không đơn giản!

Hơn nữa, dị thú này còn tỏ ra ngu xuẩn như vậy?

Diệp Huyền nhìn con cự mãng kia: "Ai bảo ngươi tới nơi này?"

Đó là nỗi sợ hãi thực sự!

Dị Thú Kinh!

Dị Thú Kinh!

Trầm tư hồi lâu, dường như Diệp Huyền nghĩ đến cái gì đó mà đồng tử co rút lại, hắn đã hiểu ra rồi.

Có người cố ý muốn mình và Tiểu Phạn giết dị thú này!

Bởi vì hắn là nhân loại!

Bây giờ hắn ở trong dị thú này, chỉ cần không đụng chạm đến một vài dị thú thì những dị thú kia sẽ không chủ động trêu chọc hắn, nhưng nếu hắn giết một dị thú, vậy sự tình có thể sẽ không giống như vậy nữa.

Nếu như mình và Tiểu Phạn giết con cự mãng này, Dị Thú Kinh nhất định sẽ loan truyền khắp nơi, mà khi đó, rất nhiều dị thú trong này nhất định sẽ tràn ngập địch ý với mình, thậm chí có thể liên thủ cùng nhau để đối phó với mình.

Diệp Huyền dẫn theo Tiểu Phạn đi tới trước đầu dị thú kia, nhìn thấy Tiểu Phạn, trong mắt dị thú kia tràn ngập sợ hãi!

Diệp Huyền híp mắt lại, quả nhiên, là nữ nhân kia giở trò quỷ.

Chỉ là, vì sao đối phương muốn mình và Thiên Mạch giả giết dị thú này?

Điều đó có ích lợi gì cho nàng?

Nó không dám chạy và cũng không thể chạy!

Tiểu Phạn dùng kiếm hướng về phía cự mãng, nhìn thấy một màn này, thân thể cự mãng run lên kịch liệt, vội vàng nói: "Dị Thú Kinh!"

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Phạn.

Con cự mãng khẽ cúi đầu, không nói gì.

Khi đó có thể bị Dị Thú Kinh tạo thành trận đối kháng giữa các chủng tộc!

Dụng tâm ác độc!

Diệp Huyền nhìn về phía con cự mãng: "Biến nhỏ!"

Con cự mãng nhìn về phía Diệp Huyền với vẻ khó hiểu.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào con cự mãng: “Ta biết, loại dị thú như các ngươi hẳn là đều có thể tùy ý thay đổi hình thể của mình, ngươi biến nhỏ đi cho ta.”

Con cự mãng nhìn Diệp Huyền: "Ngươi muốn làm..."

Đúng lúc này, kiếm của Tiểu Phạn đột nhiên nằm ngang trên đầu con cự mãng, tuy thanh kiếm sắt rỉ sét này không là gì so với đầu nó, nhưng chỉ một thanh kiếm sắt rỉ sét này đã làm cho con cự mãng kia biến thành một con rắn nhỏ bằng ngón tay trong nháy mắt.

Diệp Huyền nói trong lòng: "Tiền bối, giúp ta một việc?"

Tầng thứ chín nói: "Việc gì?"

Diệp Huyền nói: "Giúp ta dạy dỗ con rắn này một chút."

Nói xong, hắn trực tiếp ném con tiểu xà vào tầng thứ chín trong Giới Ngục tháp.

Một lát sau, tầng thứ chín nói: "Được."

Chỉ chốc lát sau, bên trong tầng thứ chín truyền đến từng tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Tuy rằng tầng thứ chín không thể đi ra, nhưng không có nghĩa hắn ta không mạnh, theo Diệp Huyền thấy, nếu tầng thứ chín có thể đi ra, trước mắt xem ra sợ là chỉ có nữ tử váy trắng, Đệ Cửu và Tiểu Phạn thần bí này mới có thể áp chế được hắn ta.

Hắn chưa bao giờ khinh thường tầng thứ chín!

Lúc trước, tên này đã từng thách đấu với tiên tri.

Bên ngoài, Diệp Huyền nhìn thoáng qua xung quanh, lạnh nhạt nói: "Dị Thú Kinh, ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng."

Nói xong, hắn kéo Tiểu Phạn đi về phía xa xa.

Khi Diệp Huyền và Tiểu Phạn biến mất trên mặt sông xa, một nữ nhân xuất hiện trên mặt sông, người tới chính là Dị Thú Kinh.

Dị Thú Kinh nhìn về phía đằng xa, vẻ mặt không chút thay đổi: "Nhân loại, ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận