Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3392. Ta biết đi đâu?



Chương 3392. Ta biết đi đâu?




Tiểu An quay đầu nhìn Diệp Huyền, nàng cứ nhìn hắn như vậy, như thể đây là lần đầu tiên nàng biết đến hắn vậy.
Diệp Huyền tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao thế?”
Tiểu An nói: “Ngươi tạo ra mấy kiếm kĩ này?”
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
Tiểu An nói: “Ngươi đang nghiêm túc đấy à?”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Ngươi không tin ta?”
Tiểu An do dự một lát rồi nói: “Ngươi… ta giữ im lặng!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu An đột nhiên nói: “Có muốn tu luyện Thần Thể không?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Hiện giờ ta mới ở Thời Không cảnh thôi!”
Tiểu An lắc đầu: “Không sao! Hệ thống tu luyện ở chỗ chúng ta khác so với ở đây, hiện giờ ngươi đã có thể tu luyện Thần Thể rồi!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta có thể nhảy cóc mấy cảnh giới để tu luyện Thần Thể ư?”
Tiểu An nói: “Ban nãy ta nói rồi, hệ thống tu luyện ở nơi này hơi khác so với hệ thống tu luyện chỗ chúng ta, ngươi có thể không cần tu luyện mấy cảnh giới tiếp theo ở vũ trụ này!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Thật sự có thể sao?”
Tiểu An gật đầu: “Có thể!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được!”
Tiểu An khẽ gật đầu: “Muốn tu luyện Thần Thể, nói khó cũng không khó! Ngươi cần phải tìm hiểu về sự khác biệt giữa phàm thể và Thần Thể. Từ phàm đến thần là một quá trình lột xác, càng là một sự thay đổi về chất. Quá trình này như thể nhộng hoá thành bướm vậy.”
Nói đoạn, nàng đột nhiên chỉ tay vào trán Diệp Huyền.
Uỳnh!
Vô số thông tin truyền vào hắn!
Một lát sau, Tiểu An thu tay lại, sau đó nói: “Đây là cách tu luyện, còn có một vài tâm đắc và kinh nghiệm của ta nữa.”
Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Đa tạ!”
Lúc này hắn thấy kinh ngạc vô cùng!
Thần Thể!
Với Thanh Nhi mà nói, Thần Thể chỉ là con kiến, thế nhưng với Diệp Huyền hắn thì khác!
Hắn cũng muốn đạt đến trình độ như của Thanh Nhi, có thể coi thường bất cứ cảnh giới nào!
Thế nhưng hắn hiểu rằng, nếu không trải qua tất cả các cảnh giới thì sao có thể coi thường tất cả các cảnh giới?
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn quay lại tiểu tháp. Khoảng thời gian tiếp theo, hắn bắt đầu tu luyện Thần Thể.
Tiểu An thì không quay lại tiểu tháp, nàng chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Có vẻ như Tiểu An cảm nhận được gì đó, đôi đồng tử của nàng bỗng co lại. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ở một nơi xa xôi nào đó, một nam tử đột nhiên mở mắt. Ngay sau đó, ánh mắt nam tử lộ vẻ sợ hãi: “Thánh tôn… quả nhiên ngươi còn sống…”
Nói đoạn, hắn ta bèn rời khỏi đại điện, đi thẳng tới một toà thần điện nào đó.
Thần Chi Mộ Địa, Tiểu An thu hồi ánh mắt.
Tiểu An xoè tay ra, Hoả Đức bèn xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, nàng nhìn Hoả Đức: “Là ngươi đã thông báo cho bọn họ!”
Hoả Đức nói: “Đúng vậy!”
Tiểu An chầm chậm nhắm mắt lại: “Ngươi muốn kéo Tiểu Huyền Tử vào!”
Hoả Đức trầm giọng nói: “Đúng vậy! Thánh tôn, chúng ta chỉ có thể mượn sức mạnh từ người phía sau lưng hắn thì mới huỷ diệt được nữ nhân kia cùng Cổ Ma, ta…”
Tiểu An siết chặt tay phải.
Uỳnh!
Cơ thể Hoả Đức lập tức trở nên hư ảo!
Tiểu An liếc nhìn Hoả Đức, hai mắt nàng lạnh như băng: “Ngươi đang dạy ta cách hành sự đấy à? Hả?”
Hoả Đức nhếch miệng cười: “Thánh tôn, ngươi có thể giết ta, thế nhưng dù ngươi cho ta một cơ hội, ta vẫn sẽ làm vậy!”
Tiểu An nhìn chằm chằm Hoả Đức: “Chuyện này không liên quan gì đến hắn, ngươi hiểu chưa?”
Hoả Đức gật đầu: “Ta biết không liên quan đến hắn, thế nhưng chúng ta bắt buộc phải kéo hắn vào, để Cổ Ma và nữ nhân kia nhắm vào hắn. Chỉ có như vậy, người phía sau hắn mới đứng về phía chúng ta!”
Tiểu An chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Hoả Đức nói: “Thánh tôn, trong trận chiến đó, người của chúng ta gần như đã chết chết! Không có ngoại lực giúp đỡ, chúng ta khó mà báo thù được! Mà Diệp Huyền chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta!”
Tiểu An nhìnn Hoả Đức: “Ngươi đi đi!”
Hoả Đức sững sờ.
Tiểu An khẽ nói: “Năm xưa ngươi thề chết đi theo ta, ta không nỡ giết ngươi, nhưng ta không muốn tiếp tục giữ ngươi lại bên mình nữa! Ngươi đi đi!”
Hoả Đức run rẩy nói: “Thánh tôn, ngươi có thể mắng ta, có thể giết ta, nhưng ngươi không thể đuổi ta đi!”
Tiểu An lắc đầu: “Ta đã từng nói với ngươi, hắn đối xử với ta chân thành, ta bắt buộc phải chân thành với hắn! Mà hắn cho chúng ta dưỡng thương ở trong tiểu tháp, chúng ta lại đi tính kế hắn. Hành vi như thế ta thực sự không chấp nhận nổi!”
Nói đoạn, nàng bèn liếc nhìn Hoả Đức: “Hoả Đức, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, cũng muốn báo thù, thế nhưng dù là báo thù cũng không thể không từ thủ đoạn như thế! Dù là làm người hay làm thần thì đều phải có chừng mực! Ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, ta không nỡ giết ngươi, nhưng không thể giữ ngươi lại! Ngươi đi đi!”
Hoả Đức khẩn cầu: “Thánh tôn, ta không còn nhà để về nữa rồi. Ngươi đuổi ta đi thì ta biết đi đâu? Ta…”
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện.
Ban nãy Tiểu An và Hoả Đức nói chuyện, hắn đã nghe thấy hết!
Hết chương 3392.



Bạn cần đăng nhập để bình luận