Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1510: Nội ứng ngoại hợp!

Ầm!

Nguyên Thắng trực tiếp bị một thương này của Trương Văn Tú đẩy lui, mà đúng lúc này, bốn lão giả sau lưng Nguyên Thắng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Trương Văn Tú, Trương Văn Tú nhíu mày: “Lại là bốn lão bất tử các ngươi!"

Nàng biết, bốn người này là trận pháp sư của Phệ Linh tộc, các loại trận pháp của Phệ Linh tộc đều do bốn người này bố trí thôi động.

Bốn tên bạch bào lão giả không để ý tới Trương Văn Tú mà hai tay trực tiếp bấm pháp quyết, miệng nhanh chóng đọc, rất nhanh, xung quanh Trương Văn Tú xuất hiện từng sợi xích sắt đỏ như máu, những xích sắt này tựa như một cái lồng giam khóa chặt không gian xung quanh nàng.

Vẻ mặt nàng trở nên dữ tợn, quét ngang thương một cái.

Ầm!

Một mảnh lôi quang bỗng nhiên từ trong không gian xung quanh nàng bộc phát ra, những xích sắt màu đỏ đó rung động kịch liệt, nhưng mà những sợi xích sắt đỏ như máu này cũng không hề bị một thương này của nàng đánh vỡ!

Trương Văn Tú nở một nụ cười dữ tợn, nàng bỗng nhiên xông tới phía trước, đâm ra một thương.

Nguyên Thắng và cổ cầm nam tử vọt thẳng tới chỗ Diệp Huyền!

Ầm ầm!

Mà lúc này, một tên bạch bào lão giả đột nhiên nhìn về phía Nguyên Thắng cách đó không xa: “Giết Diệp Huyền trước!"

Cổ cầm nam tử không dám khinh thường, lập tức vội vàng lấy cổ cầm ra nhanh chóng gảy.

Bị nhốt rồi!

Ngay lúc hắn ta cách Diệp Huyền còn có nửa trượng thì giữa lông mày Diệp Huyền đột nhiên có một tiểu tháp bay ra, tiểu tháp đó trực tiếp vọt thẳng đến chỗ Nguyên Thắng, Nguyên Thắng biến sắc, lập tức đưa tay ngang ra chặn lại.

Ầm!

Chân trời, từng tiếng nổ không ngừng vang lên!

Sắc mặt nàng âm trầm, vung một thương nữa ra, một thương này, nàng không hề nương tay, sau khi xuất thương, những xích sắt màu đỏ đó trực tiếp xuất hiện vô số vết rạn nhỏ bé!

Không gian trước mặt nàng trực tiếp nổ bể ra, nhưng những xích sắt đỏ như máu đó vẫn không biến mất mà khóa chặt vị trí của nàng!

Những cường giả của Vạn Duy thư viện cũng đồng loạt xông ra ngoài, trong đó Lâm Tiếu Thư trực tiếp ngăn trước mặt cổ cầm nam tử, hắn ta lật một quyển cổ tịch ra, miệng đọc vài câu, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên từ trong cổ tịch càn quét ra!

Trong nháy mắt hắn ta bị đánh lui lại!

Giết Diệp Huyền!

Sau khi dừng lại, hắn ta cau mày, uy lực của tiểu tháp này có chút vượt qua dự tính của hắn ta!

Mà Nguyên Thắng thì phóng tới chỗ Diệp Huyền, giờ phút này, Vạn Duy thư viện đã không còn người nào có thể cản được hắn ta!

Ầm!

Giết Diệp Huyền trước!

Hắn ta vừa nói dứt câu, không trung đột nhiên xuất hiện một lão giả mặc áo gai, lão giả đột nhiên đánh một quyền vào Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp không trốn tránh mà vọt tới đâm vào lão giả!

Tay phải của Diệp Huyền nắm thật chặt Thiên Tru kiếm trong tay, quanh người hắn, một luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng từ trong cơ thể của hắn chấn động ra xung quanh, những nơi mà luồng khí tức này đi qua, không gian giống như nước sôi ùng ục.

Nguyên Thắng nhìn tiểu tháp, trong mắt lóe lên vẻ nặng nề, mà lúc này, cách đó không xa, một bạch bào lão giả đột nhiên gầm thét: “Chớ có lãng phí thời gian! Chúng ta không giữ chân nàng ta được quá lâu đâu!"

Diệp Huyền nhìn về phía Trương Văn Tú ở một bên khác, giờ phút này Trương Văn Tú còn đang bị nhốt.

Không trung, tiểu tháp rung động.

Thực lực của nữ nhân này rất gần với lục đại cường giả!

Mà trong nháy mắt khi hắn biến mất, xa xa, Nguyên Thắng cũng biến mất theo, hiển nhiên, hắn ta không muốn để cho Diệp Huyền đi giúp Trương Văn Tú, đúng vậy, nếu như Trương Văn Tú thoát khỏi vây khốn, người bình thường đúng là không thể ngăn được nàng!

Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Nguyên Thắng không suy nghĩ nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía không trung: “Kiềm chế tháp này!"

Nguyên Thắng nhìn Diệp Huyền, nhắm hai mắt lại: “Sao đột nhiên ngươi lại trở nên mạnh như vậy!"

Diệp Huyền hít sâu một hơi, giờ khắc này, hắn cảm nhận được trong cơ thể của mình có sức mạnh vô cùng vô tận, hắn biết đây là sức mạnh mà Tinh Thần kiếm mang tới.

Hắn nhất định phải hấp thụ những sức mạnh này nếu không thì những sức mạnh này sẽ từ từ biến mất.

Mà lúc này, Nguyên Thắng bỗng nhiên giẫm chân phải một cái, trực tiếp hóa thành một đạo hắc quang vọt thẳng tới chỗ Diệp Huyền xa xa.

Một nhát chém này, không gian trước mặt hắn trực tiếp nổ bể ra, mà Nguyên Thắng thì lập tức lùi nhanh lại hơn trăm trượng!

Ầm!

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên mở hai mắt ra, ngay sau đó, hắn rút Thiên Tru kiếm ra bỗng nhiên chém tới phía trước một cái.

Nhìn thấy Nguyên Thắng vọt tới, Diệp Huyền chém một kiếm ra, Nhất Kiếm Vô Lượng!

Trên Thiên Tru kiếm có tự linh chữ Diệt!

Một kiếm này chém xuống, sắc mặt Nguyên Thắng lập tức biến đổi, hai tay hắn ta bỗng nhiên hợp lại, trong nháy mắt linh khí trong phạm vi ngàn trượng bị hắn ta rút sạch sẽ, mà trong hai tay hắn ta, một linh khí thuẫn lặng lẽ ngưng tụ.

Kiếm của Diệp Huyền chém đến.

Ầm!

Tấm linh khí thuẫn đó run lên kịch liệt, ngay sau đó, hai người liên tục lùi nhanh lại, mà trong quá trình lui lại, Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang bay ra!

Nơi xa, sắc mặt Nguyên Thắng trở nên dữ tợn, tay phải hắn ta bỗng nhiên nắm chắc thành quyền, sau đó đấm ra một quyền!

Ầm ầm!

Một quyền này đấm ra, trong quyền của hắn ta có một đạo linh khí quyền ấn mạnh mẽ bắn thẳng ra.

Ầm!

Linh khí quyền ấn đó và kiếm quang của Diệp Huyền đồng thời nổ bể ra, nhưng mà lúc này, Diệp Huyền đã vọt tới chỗ Trương Văn Tú, hắn vẫy tay phải một cái, Thiên Tru kiếm bay đến trong tay hắn, ngay sau đó, hắn cầm kiếm bỗng nhiên chém về phía trước một cái.

Mà trong nháy mắt khi Diệp Huyền xuất kiếm, Trương Văn Tú cũng đột nhiên xuất thương!

Thương tựa như một tia chớp!

Nội ứng ngoại hợp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận