Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1569: Tai bay vạ gió

Diệp Huyền kinh ngạc, Luân Hồi cảnh ư? Hắn chỉ biết Diệp Linh và phu tử chưa đạt tới Luân Hồi cảnh. Có thể nói hiện giờ hắn đã gặp được một cường giả Luân Hồi cảnh thực sự!

Tầng thứ chín lại nói: “Năm đó ta vừa mới tới Ngũ Duy, sau đó thì gặp được tiên tri. Do một vài nguyên nhân nên ta đánh cược với hắn ta, cược tiểu tháp của hắn ta không thể áp chế được ta, tiền cược là một văn tiền, thời gian là mười ngày. Sau đó ta tự nguyện tiến vào tiểu tháp. Tiếp đó, hắn ta đã phong ấn ta ở tầng thứ chín. Mới đầu ta tự tin lắm, một tiểu tháp thôi sao mà làm khó ta được? Nhưng rất nhanh sau đó, ta bèn hối hận. Tiểu tháp này có chứa Đạo tắc mà ta không thể lí giải được, cũng chính là điểm mà ta không thể đột phá được.”

Diệp Huyền thấy hơi không hiểu: “Nếu đã đánh cược thì ngươi nhận thua là được ra ngoài mà?”

Tầng thứ chín nói: “Ta kiên trì trong nửa tháng, nửa tháng sau ta vẫn không thể ra khỏi tiểu tháp. Thế là ta nhận thua, nhưng mà…”

Diệp Huyền vội hỏi: “Hắn ta không thả ngươi ra?”

Tầng thứ chín nói: “Không phải, lúc ta nhận thua…”

Nói tới đây, giọng nói của đối phương bỗng lớn hơn: “Thì hắn ta biến mất rồi còn đâu! Ôi trời ơi, hắn ta biến mất luôn mới hay chứ! Hắn ta không biết là ta còn đang bị nhốt ở trong này hay sao ấy! Giời ạ!”

Diệp Huyền: “…”

Đương nhiên, phần nhiều vẫn là do hắn ta ngốc…

Tầng thứ chín thở dài một hơi: “Chuyện này cũng là do ta ngốc, ngươi nói xem tại sao ta lại đi đánh cược với hắn ta chứ? Não ta đúng là bị kẹp cửa rồi mà.”

Điều bi thảm nhất là tầng thứ chín không thể giải trừ phong ấn của tầng thứ chín!

Diệp Huyền khẽ nói: “Rất tuyệt vọng!”

Hắn có thể đoán ra được điều này.

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Thế tại sao tiền bối không ra ngoài?”

Diệp Huyền không biết phải nói gì cả.

Diệp Huyền do dự trong chốc lát rồi nói: “Với thực lực của tiền bối chẳng lẽ tiền bối không thể phá vỡ tầng thứ chín sao?”

Tầng thứ chín gặp được tiên tri lúc hắn ta sắp biến mất, đối phương đánh cược với tiên tri, nhưng lúc hắn ta nhận thua thì tiên tri lại chẳng thấy đâu.

Tiên tri biến mất!

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: “Ngươi có biết khi ấy ta đã tuyệt vọng đến mức nào không?”

Diệp Huyền: “…”

Đúng thật là rất bi thảm!

Tầng thứ chín lại thở dài: “Cũng không biết kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại trắc trở như vậy.”

Tầng thứ chín nói: “Trong thời gian ngắn thì không thể, thế nhưng vài năm sau khi thực lực của ta tăng lên thì ta có thể tác động lên phong ấn ở tầng thứ chín.”

Tầng thứ chín thở dài: “Khi ấy ta đã muốn ra ngoài rồi, nhưng mà ngươi có biết tiểu tháp đã làm gì không? Nó tới Tứ Duy vũ trụ, sau đó gặp được ba vị kiếm tu. Ban đầu người ta không nhóm ngó gì tới nó đâu, là nó tự đi tìm người ra gây rắc rối, sau đó kết quả là suýt chút nữa người ta đã đập nó tan tành. Tất cả Đạo tắc đều trốn đi, còn ta cũng bị trọng thương. Không những thế, nữ tử váy trắng kia còn vào đó. Ngoài ra, ba thanh kiếm kia cũng trấn áp tiểu tháp, ta ở tầng thứ chín nên chịu ảnh hưởng nhiều nhất… Ngươi có biết ta bi thảm đến mức nào không? Ta quá thảm luôn ấy chứ!”

Liên Thiển nói: “Không thể, bởi vì chủ nhân đích thân bố trí nên bắt buộc phải là chủ nhân hoặc Đạo tắc ở tầng thứ chín mới có thể phá giải.”

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: “Hiện giờ ta có thể miễn cưỡng đột phá tầng thứ chín, thế nhưng ngươi là chủ của cái tháp, ngươi sẽ chịu ảnh hưởng lớn đấy. Nếu không cẩn thận khiến ngươi toi mạng thì nữ tử váy trắng thể nào cũng tới Ngũ Duy giết ta! Thế nên ta chỉ đành đợi ngươi tìm được Đạo tắc của tầng thứ chín rồi nhờ nàng giúp ta giải trừ phong ấn thôi, để ta có thể ra ngoài.”

Tầng thứ chín nói: “Ngươi sống cho tốt nhé, ta không muốn khi ta vừa mới ra ngoài đã bị nữ tử váy trắng lấy mạng vì nguyên nhân là ngươi đã chết đâu, ta còn muốn ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này nữa.”

Không thể không nói, tầng thứ chín thảm thật.

Liên Thiển nói: “Cửa Vĩnh Sinh, sau khi bước vào chính là Vĩnh Sinh chi địa, ngươi xác định muốn vào chứ?”

Diệp Huyền cạn lời.

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng hét lên: “Linh Nhi, đồng ý với ta, đừng tới tìm ta, cứ sống thật tốt, đợi ta quay về tìm ngươi. Chỉ mười ngày thôi, ngươi phải nghe lời!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người nhìn về luồng ánh sáng màu tối phía chân trời, đó chính là Diệp Linh.

Diệp Huyền đáp: “Đúng!”

Đúng là tai bay vạ gió mà!

Diệp Huyền: “…”

Đúng lúc ấy, giọng nói của Liên Thiển vang lên trong đầu của Diệp Huyền: “Tới rồi!”

Diệp Huyền dừng bước, ngẩng đầu nhìn, phía không xa có một cánh cửa.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Liên Thiển cô nương, ngươi là Phong Ấn Đạo tắc, ngươi có thể giải trừ phong ấn ở tầng thứ chín không?”

Diệp Huyền hiếu kì hỏi: “Chuyện gì thế?”

Tầng thứ chín nói: “Ta xin ngươi một chuyện.”

Diệp Huyền lắc đầu: “Tiền bối, xem ra ngươi phải đi theo ta một đoạn thời gian nữa rồi.”

Nói đoạn, hắn bèn quay người, hóa thành một đường kiếm quang rồi bước qua cánh cửa Vĩnh Sinh ấy.

Khi hắn vừa mới biến mất thì mấy người Nguyên Thiên đã đuổi tới.

Diệp Linh cũng tới, nàng đang định xông vào thì bị nữ phu tử ngăn lại.

DIệp Linh nhìn nữ phu tử, nữ phu tử lắc đầu. Nàng truyền âm: “Ngươi biết thân phận của hắn rồi đấy, hắn vào đó thì có lẽ có cơ hội sống sót, nhưng ngươi thì chắc chắn không thể sống nổi!”

Diệp Linh siết chặt hai tay, sắc mặt nàng khó coi vô cùng. Nữ phu tử lại nói: “Đợi hắn ra ngoài! Hãy tin hắn!”

Diệp Linh chầm chậm nhắm hai mắt lại, giọng nói nàng run rẩy: “Đó là Vĩnh Sinh chi địa đấy!”

Nữ phu tử trầm giọng nói: “Ngươi là người thân nhất của hắn, ngươi không tin hắn thì còn ai tin hắn nữa đây?”

Diệp Linh nhắm chặt hai mắt, cơ thể nàng run rẩy.

Lúc này, sắc mặt mấy người Nguyên Thiên cũng khó coi vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận