Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1703: Cự Thần Linh

Giọng lão giả vừa dứt thì phía sau hắn ta đã xuất hiện mấy hắc y nhân.

Mà khí tức của mấy hắc y nhân này đều cực kỳ cường đại, thần thức của bọn họ đều tụ lại trên người Diệp Huyền.

Thay đổi chủ ý!

Vẻ mặt của Diệp Huyền trở nên hơi cổ quái, sau đó hắn nhìn Lãnh Diễm trước mặt, cười như không cười.

Lãnh Diễm hơi do dự. Một lát sau nàng ta đứng lên sau đó lui sang một bên.

Diệp Huyền nhìn lão giả, lão giả cười nói: “Không biết các hạ xưng hô như thế nào?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Diệp Huyền!”

Lão giả trầm tư một lát sau sau đó lắc đầu: “Chưa từng nghe qua!”

Nhưng khi luồng sức mạnh linh hồn này tiếp xúc với kiếm của Diệp Huyền, trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Cổ họng lão giả bắn máu tung tóe, mà linh hồn của hắn ta vừa định chạy trốn lại kinh hãi phát hiện mình hoàn toàn không cách nào nhúc nhích!

Một đạo kiếm quang chợt lóe qua giữa sân.

Xoẹt!

Diệp Huyền mỉm cười, ngay sau đó hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta dám!”

Nói xong hắn ta cười nói: “Xem ra, cũng là hạng người vô danh, có thể yên tâm giết!”

Vì thanh kiếm này của Diệp Huyền là Trấn Hồn Kiếm!

Xoẹt!

Rất thẳng thắn!

Lão giả hoảng hốt trong lòng. Ngay sau đó, thanh kiếm xuyên qua cổ họng hắn ta.

Diệp Huyền thu hồi Trấn Hồn Kiếm rồi nhìn mấy cường giả còn lại, mấy người đó sợ bay màu, vội vàng lui về phía sau. Khóe miệng Diệp Huyền khẽ nhếch lên, tay phải vung lên, Trấn Hồn Kiếm hóa thành một đạo kiếm quang rồi biến mất.

Xa xa, sắc mặt lão giả thay đổi, tay phải hắn ta siết chặt sau đó đánh ra một quyền. Một quyền này vừa xuất ra đã có một luồng sức mạnh linh hồn cường đại từ trong nắm đấm của hắn ta chấn động mà ra.

Xoẹt xoẹt!

Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ta là trưởng lão của Thiên Hồn tông, ngươi dám giết ta sao?”

Lời vừa dứt, tay phải hắn vung lên, thanh Trấn Hồn Kiếm đã hấp thu sạch sẽ linh hồn của lão giả.

Diệp Huyền tiến vào thành. Chỉ chốc lát sau hắn đã đi tới trung tâm thành. Ở trung tâm thành có một Truyền Tống Trận, đây chính là Truyền Tống Trận đi tới chiến trường cổ, có điều lúc này nơi này có cường giả trấn thủ.

Diệp Huyền nở nụ cười, xoay người rời đi.

Ngươi không biết à?

Chỉ còn lại Diệp Huyền và Lãnh Diễm!

Lúc này lão giả lại nói: “Không có giấy thông hành thì nhanh chóng đi đi!”

Trong sân, năm cái đầu gần như bay ra ngoài cùng một lúc.

Diệp Huyền: “...”

Lão giả mặc áo choàng gai nhìn hắn: “Biết thì biết, không biết thì không biết, hỏi cái gì?”

Diệp Huyền hỏi: “Cái gọi là giấy thông hành này nên đi đâu lấy?”

Diệp Huyền nhìn Lãnh Diễm, sắc mặt Lãnh Diễm biến đổi, liên tục lui về phía sau!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Những người này không biết Tiểu Đạo!

Tiểu Đạo không khỏi quá khiêm tốn rồi đi!

Thấy cảnh này, Lãnh Diễm nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nhìn thoáng qua thi thể trong sân sau đó xoay người nhanh chóng biến mất ở xa xa.

Lão giả mặc áo choàng gai nhìn hắn: “Không biết!”

Diệp Huyền do dự một chút sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương kêu ta tới!”

Diệp Huyền đi tới trước Truyền Tống Trận, có một lão giả mặc áo gai xuất hiện trước mặt hắn, lão giả nhìn hắn: “Có giấy thông hành không?”

Lão giả nói: “Mau đi đi!”

Diệp Huyền gật đầu rồi xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, hắn đã biến mất ở chỗ xa xa.

Mà không bao lâu sau, Truyền Tống Trận khẽ run lên, lão giả nhíu mày nhìn Truyền Tống Trận, trong mắt có chút nghi hoặc.

Lúc này Diệp Huyền đang ở trong một thông đạo truyền tống, tất nhiên hắn sẽ không đi làm giấy thông hành gì đó, sau khi kích hoạt Ác Ma Chi Dực, tốc độ của hắn đã đạt tới một cực hạn. Bởi vậy hắn nhanh chóng tiến vào trong thông đạo truyền tống mà lão giả vẫn chưa phát hiện!

Chiến trường cổ.

Bên trong thông đạo truyền tống, Diệp Huyền khép hờ mắt, tĩnh khí ngưng thần.

Không biết qua bao lâu, hắn mở mắt ra, lúc này hắn đang ở một con sông, bốn phía là núi cao nối liền không dứt, mà cách trước mặt hắn không xa có một pho tượng sừng sững cao tới mấy chục trượng.

Pho tượng có một nửa thân thể ở giữa sông, hơn nữa còn bị tàn phá không chịu nổi, một cánh tay đã mất!

Diệp Huyền đánh giá pho tượng một cái, nhẹ giọng nói: “Đây là Ác Ma hay là Thần Linh?”

“Thần Linh!”

Lúc này một giọng nói đột nhiên truyền đến phía sau Diệp Huyền.

Diệp Huyền xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một nữ tử chậm rãi đi tới.

Nữ tử khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu trắng, trong tay cầm một thanh trường đao.

Diệp Huyền đánh giá nữ tử, nữ tử đeo mặt nạ màu trắng, không thấy mặt thật.

A Kỳ chỉ vào bên phải: “Nơi đó có một bí cảnh vừa mới xuất hiện, có hứng thú cùng nhau liên thủ không?”

Nữ tử nói: “Gọi ta là A Kỳ!”

Diệp Huyền gật đầu: “A Kỳ cô nương, vừa rồi ngươi nói đây là Thần Linh sao?”

A Kỳ gật đầu: “Một vị Thần Linh đến từ thời cổ đại, hình như là Cự Thần Linh, lực lớn vô cùng, có thể chống đỡ thiên địa.”

Cự Thần Linh!

Diệp Huyền đi tới trước pho tượng, hắn nhẹ nhàng sờ sau đó lắc đầu, trong mắt hơi thất vọng. Vật liệu này chỉ là đá bình thường, hoàn toàn không quý giá chút nào.

Lúc này A Kỳ đột nhiên nói: “Ngươi vừa mới vào à?”

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, gật đầu: “Vừa mới vào.”

A Kỳ nhìn hắn: “Có hứng thú liên thủ không?”

Diệp Huyền nhìn A Kỳ: “Liên thủ? Ý ngươi là sao?”

Hắn cười nói: “Cô nương là?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận