Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1493: Ai không phục thì ra đây đấu tay đôi

Lúc này, Trương Văn Tú lại nói: “Phệ Linh tộc rất thông minh, lại còn biết cách che giấu thực lực. Bọn họ đang muốn đánh dài lâu đây mà!”

Thẩm Tinh Hà do dự trong chốc lát rồi nói: “Văn Tú cô nương, hay là chúng ta liên lạc với mấy người lục đại cường giả?”

Trương Văn Tú nói: “Ngươi tưởng bọn họ không biết Phệ Linh tộc xuất thế hay sao? Tới giờ mà bọn họ vẫn không có động tĩnh gì thì chứng tỏ bọn họ không muốn quan tâm đến chuyện này hoặc là cũng như rất nhiều người khác, hi vọng chúng ta sống chết một phen với Phệ Linh tộc. Chỉ có vậy thì bọn họ mới thu được lợi ích!”

Thẩm Tinh Hà chau mày: “Với thực lực của bọn họ… chắc bọn họ sẽ không ích kỉ như vậy đâu nhỉ?”

Trương Văn Tú nở nụ cười lạnh lùng: “Bọn họ cũng là người, tại sao bọn họ không thể ích kỉ? Ta nói cho ngươi hay, rất nhiều người càng có thực lực thì càng ích kỉ. Nếu không phải chuyện này có liên quan đến Vạn Duy thư viện thì ta cũng chỉ mong các ngươi sống mái một phen với bọn họ đấy.”

Thẩm Tinh Hà trầm mặc, Trương Văn Tú nói rất thẳng thắn, nhưng lại rất có lí.

Trương Văn Tú liếc nhìn Diệp Linh, trong mắt thoáng vẻ lo âu.

Phệ Linh tộc dám ra tay với Diệp Linh, điều đó có nghia là dã tâm của bọn họ vô cùng lớn. Hơn nữa, nếu không có Diệp Huyền thì e là Diệp Linh đã lành ít dữ nhiều rồi!

Một bức tranh sơn thủy có cả bóng dáng con người trong đó, đẹp vô cùng.

Nữ tử áo vải bỏ cuốn cổ tịch xuống, nàng vội vàng dập lửa rồi với lấy cái thước ở bên cạnh, đoạn đi ra khỏi thành.



Không biết đọc được cái gì mà nữ tử áo vải ấy bỗng phì cười. Mà lúc này, chiếc nồi trên bếp đang tỏa ra mùi cơm thơm ngào ngạt.

Lúc này, Trương Văn Tú bỗng nhớ đến nữ nhân kia!

Lúc này, một tiểu nha đầu tầm bảy, tám tuổi chạy tới trước mặt nàng. Tiểu nha đầu ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Tiên sinh, ngươi phải đi rồi sao?”

Một mình nàng có thể đánh nhưng sao có thể đánh lại cả một chủng tộc! Hơn nữa đối phương còn là Phệ Linh tộc, đệ nhất tộc ở Ngũ Duy vũ trụ.

Trên đường đi, nữ tử áo vải còn dắt theo một con lừa nhỏ. Nàng vừa đi vừa đọc cuốn cổ tịch, đọc rất nghiêm túc, tốc độ đi cũng rất chậm.

Nàng quay đầu nhìn về phía trân trời, hiện giờ nữ nhân ấy đang ở đâu?

Nữ phu tử!

Bên trong thành, một nữ tử áo vải đang đứng trước bếp lò đốt củi. Nàng ngồi xổm, tay trái thì cầm một cuốn cổ tịch, đọc rất say mê, tay phải thì cầm một cành cây, thỉnh thoảng lại gẩy lửa.

Tiểu nha đầu nắm chặt lấy tay áo của nàng y, đôi mắt to tròn không giấu nổi vẻ không nỡ: “Tiên sinh, tiểu nha đầu không nỡ xa ngươi!”

Ở một nơi nào đó, một tòa thành cổ tọa lạc giữa một ngọn núi nhỏ. Một con sông nhỏ bao quanh tiểu thành ấy. Bên bờ sông có mấy đứa trẻ đang vui vẻ bắt cá. Trong thành, khói bếp lượn lờ, mùi thơm của cơm lan tỏa khắp không gian.

Nữ tử áo vải ngồi xuống, nàng nói: “Tại sao ngươi lại biết ra phải đi rồi?”

Dọc đường không ngừng có người chào hỏi nàng. Có thể thấy nữ tử áo vải này rất được mọi người yêu thích.

Nữ tử áo vải bỏ cuốn cổ tịch trong tay xuống, nàng khẽ mỉm cười: “Đúng vậy!”

Nữ tử áo vải mỉm cười: “Thật, có điều ngươi không được nói cho người khác là ta phải đi nhé. Được không?”

Nữ tử áo vải gật đầu: “Có chứ!”

Tiểu nha đầu chớp mắt: “Tiên sinh của tiên sinh?”

Nữ tử áo vải nhéo nhẹ mũi của tiểu nha đầu, nàng mỉm cười: “Thông minh thật đấy!”

Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy, sau đó dắt lừa đi về phía xa xa.

Tiểu nha đầu đáp: “Hướng tiên sinh đi là ra khỏi thành, mà tiên sinh vừa mới nấu cơm xong, cơm còn chưa chín nữa cơ! Hơn nữa, tiên sinh còn dắt theo con lừa, rất rõ ràng tiên sinh chuẩn bị rời đi rồi! Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tiểu nha đầu thôi. Tiểu nha đầu không ngờ là tiên sinh lại đi thật!”

Tiểu Nha nói: “Tiên sinh muốn đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”

Lúc này, một đám trẻ con tới bên người tiểu nha đầu. Một tiểu nam hài trong đó bỗng nhiên nói: “Tiểu Nha, tiên sinh đi đâu thế?”

Ở phía sau, tiểu nha đầu đột nhiên quỳ xuống, cung kính hành lễ.

Tiểu nha đầu cúi đầu, nàng nói: “Tiên sinh, ngươi còn quay lại đây không?”

Nữ tử áo vải xoa đầu tiểu nha đầu, mỉm cười: “Đúng vậy! Nhớ nhé, khi tiên sinh không ở đây thì ngươi phải học hành chăm chỉ, không được lười biếng. Ngoài ra từ giờ trở đi việc học của mấy người Ngưu Đản cũng giao cho ngươi. Ngươi phải giám sát bọn họ chăm chỉ học hành, nhớ chưa?”

Tiểu nha đầu do dự trong chốc lát rồi nói: “Mấy người Ngưu Đản không nghe lời ta nói đâu! Nhất là Ngưu Đản, lúc nào hắn ta cũng làm ngược lại lời ta nói!”

Nữ tử áo vải mỉm cười một cách tinh nghịch: “Ngươi thông minh như vậy, rồi sẽ có cách thôi!”

Nghe vậy, tiểu nha đầu bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Thật sao?”

Nữ tử áo vải khẽ mỉm cười: “Bởi vì tiên sinh phải đi tìm tiên sinh của tiên sinh!”

Hình như tiểu nha đầu nhớ ra điều gì đó mà lại hỏi: “Tại sao tiên sinh phải rời đi?”

Tiểu nha đầu vội gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn mấy người tiểu nam hài: “Từ bây giờ trở đi, các ngươi phải học hành chăm chỉ, không được ham chơi!”

Tiểu nam hài hừ một tiếng: “Tiểu Nha, ngươi tưởng ngươi là ai chứ! Dựa vào đâu mà chúng ta phải nghe lời ngươi, ngươi…”

Đúng lúc đó, Tiểu Nha đột nhiên đá một cước vào háng của tiểu nam hài.

“Ui!” Tiểu nam hài lập tức kêu gào lên, hắn ta ôm háng ngồi xụp xuống.

Mấy tiểu nam hài khác ở bên cạnh không khỏi vội che háng của mình lại.

Tiểu Nha nhìn mấy người còn lại, nàng giơ nắm đấm lên: “Ai không phục thì ra đây đấu tay đôi!”

Mấy đứa trẻ còn lại vội lắc đầu, nhất là mấy tiểu nam hài. Bọn họ biết, Tiểu Nha không những học giỏi mà còn thích đánh nhau!

Đừng thấy nàng nhỏ người mà lầm tưởng, chứ nàng đánh nhau giỏi lắm đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận