Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3320: Bắc Nhai Kiếm Khư

Diệp Huyền mỉm cười: "Ta biết rồi!"

Tiêu Lâm Lang nhìn hắn: "Ngươi định đi đến đó hả?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta dạo qua đó một chút! À đúng rồi, Lâm Lang cô nương này, nơi đó ở đâu thế?"

Tiêu Lâm Lang trầm giọng nói: "Ngươi định đi thật à?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi nhìn ta giống đang đùa lắm sao?"

Tiêu Lâm Lang nói: "Ta đi cùng ngươi!"

Diệp Huyền sững sờ: "Ngươi đi cùng ta?"

Tiêu Lâm Lang mỉm cười: "Không chào đón ta à?"

Diệp Huyền đột nhiên mỉm cười: "Lâm Lang cô nương, bọn họ nói ngươi và Lý Yêu Dạ đều là người yêu nghiệt nhất tại Đại Linh Thần Cung!"

Tiêu Lâm Lang gật đầu: "Một người tính tình rất nóng nảy, thế nhưng thực lực của hắn ta lại cực kì mạnh. Nghe nói hắn ta là người yêu nghiệt nhất trong lịch sử của Chiến Thần Các!"

Nói đoạn, hai người bèn biến mất nơi cuối chân trời!

Diệp Huyền nhíu mày: "Vương Chiến?"

Diệp Huyền bật cười ha ha: "Đương nhiên là được! Thế hiện giờ chúng ta đi thôi!"

Tỉ thí!

Diệp Huyền mỉm cười: "Đương nhiên không phải vậy rồi! Ta tới đó là để tìm kiếm kĩ, Lâm Lang cô nương tới đó làm gì? Tìm bảo vật à?"

Nói đoạn, nàng lại mỉm cười: "Thời đại này có rất nhiều người yêu nghiệt! Diệp công tử cũng vậy!"

Tiêu Lâm Lang gật đầu: "Được!"

Tiêu Lâm Lang khẽ mỉm cười: "Một là tìm bảo vật, hai là ta rất tò mò. Ta muốn tìm hiểu thêm về Bắc Nhai Kiếm Khư! Sao nào, có được không?"

Tiêu Lâm Lang lắc đầu: "Ta thì không! Người thật sự yêu nghiệt là Lý Yêu Dạ và Vương Chiến của Chiến Thần Các!"

Tiêu Lâm Lang cười hỏi: "Tại sao?"

Trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi, bên cạnh hắn là Tiêu Lâm Lang!

Diệp Huyền mỉm cười: "Kiếm kĩ của ta dùng để giết người, không có sát tâm thì uy lực của kiếm kĩ sẽ không mạnh. Nếu như có sát tâm... ta và Lâm Lang cô nương không thù không oán, lấy đâu ra sát tâm?"

Diệp Huyền đang định nói thì Tiêu Lâm Lang đột nhiên cười bảo: "Diệp công tử, có muốn tỉ thí một chút không?"

Diệp Huyền lắc đầu cười: "Thôi khỏi!"

Nữ tử kiếm tu!

Diệp Huyền lại nói: "Lâm Lang cô nương, Cổ Thần tinh vực có kiếm tu nào mạnh không?"

Ai?

Kiếm kĩ!

Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: "Ta mượn đồ không trả? Cô nương, ta không quen biết ngươi! Ngươi đừng có mà nói linh tinh!"

Tiêu Lâm Lang nhìn hắn: "Ta hiểu rồi!"

Nữ tử nói: "Nếu như ngươi đã mượn thì ngươi định làm thế nào?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta không quen ngươi thật mà!"

Nữ tử nhìn hắn: "Ngươi còn không chịu nhận!"

Chỉ dùng để giết người!

Diệp Huyền đang thắc mắc thì đường kiếm quang kia đã rơi xuống trước mặt hắn. Kiếm quang tan đi, một nữ tử xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền quan sát nữ tử: "Ngươi là?"

Nữ tử nhìn chằm chằm hắn: "Sao ngươi có thể như vậy? Mượn đồ mà không trả là sao?"

Tiêu Lâm Lang nói: "Có! Một nữ tử kiếm tu đến từ bên ngoài, thực lực của người này mạnh lắm!"

Diệp Huyền nhíu mày, hắn quay đầu nhìn, ở phía tinh không xa xôi có một đường kiếm quang đang xé rách tinh không!

Đúng lúc ấy, hai người bỗng nhiên dừng bước.

Diệp Huyền nhíu mày, đừng bảo là Kiếm Tâm Tâm của Kiếm Minh nhé?

Diệp Huyền thấy hơi cạn lời: "Cô nương, ta thực sự không quen ngươi, càng không mượn đồ của ngươi! Mặc dù Diệp Huyền ta đôi khi cũng vô liêm sỉ thật đấy, nhưng nhân phẩm ta vẫn ổn đó! Từ trước đến nay ta chưa từng mượn đồ ai mà không trả!"

Nữ tử nhìn chằm chằm hắn: "Nếu có thì ngươi định làm thế nào?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu như ta mượn đồ của cô nương mà không trả thì ta đền gấp mười!"

Nữ tử gật đầu: "Có câu nói này của ngươi thì ta yên tâm rồi!"

Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, một thanh kiếm trong cơ thể Diệp Huyền bay ra!

Là Thanh kiếm!

Nữ tử cầm Thanh kiếm nhìn Diệp Huyền: "Mười lần!"

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Sơ suất rồi!"

Diệp Huyền không ngờ, nữ tử trước mắt này lại là chủ nhân của Thanh kiếm!

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi!

Kiếm Tâm Tâm khẽ gật đầu: "Không sao! Ta đi đây!"

Diệp Huyền vội gật đầu: "Được!"

Kiếm Tâm Tâm trầm mặc một hồi rồi nói: "Lần sau mượn đồ nhớ trả đấy!"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền: "Ngươi là con trai của kiếm chủ!"

Diệp Huyền: "..."

Nữ tử thu kiếm lại, đoạn bảo: "Ngươi là người của Kiếm Minh!"

Diệp Huyền quan sát nữ tử, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi là Kiếm Tâm Tâm?"

Nữ tử nhíu mày: "Ngươi biết ta?"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Hóa ra là sư tỷ! Xin chào sư tỷ, ta là Diệp Huyền, vừa mới gia nhập Kiếm Minh!"

Nữ tử liếc nhìn hắn. Rất nhanh sau đó, nàng nhíu mày lại: "Huyết mạch của ngươi..."

Nói đoạn, nàng đi đến trước mặt hắn, đặt tay phải lên vai Diệp Huyền.

Uỳnh!

Chỉ trong chốc lát, huyết dịch trong cơ thể Diệp Huyền sôi trào!

Nữ tử nở nụ cười lạnh lùng: "Không có ý đó? Có thể ngươi không nghĩ thế thật, nhưng ngươi đã làm như vậy đấy!"

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: "Ta không có ý đó!"

Nữ tử tỏ vẻ lạnh lùng: "Ta không tới tìm ngươi thì ngươi không định trả luôn đúng không?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Cô nương, đây là một hiểu lầm!"

Nữ tử nhìn hắn: "Tại sao ngươi mượn kiếm mà không trả?"

Đúng là hơi lúng túng!

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Sư tỷ, ngươi có muốn đến Bắc Nhai Kiếm Khư cùng chúng ta không?"

Kiếm Tâm Tâm nhíu mày: "Ngươi muốn đến Bắc Nhai Kiếm Khư?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận