Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 956: Luận Bàn

Diệp Huyền cười cười, nói:

- Phẫn nộ mà không động thủ, là biểu hiện của những kẻ không có năng lực. Ngươi nói ngươi nhìn ta khó chịu, ngươi đánh ta đi! Đánh đi đánh đi này!

Mạc Lâm tức xanh mặt, gã nhiều lần muốn động thủ, thế nhưng gã không dám, bởi vì gã biết nam nhân trước chỉ cần một kiếm là có thể kết liễu gã!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ta cũng ngứa mắt ngươi!

Dứt lời, hắn vung tay lên.

Chát!

Mạc Lâm bay ra ngoài, một cú bay này trọn vẹn cả trăm trượng!

Diệp Huyền cười nói:

- Người trẻ tuổi ăn chút thiệt thòi cũng không là chuyện gì xấu. Nếu hắn có thể rút ra được bài học thì lại là chuyện tốt.

Tô học sĩ nhìn Diệp Huyền:

Tô học sĩ lắc đầu:

Nghe vậy, Mạc Lâm trực tiếp ngây dại.

Nam Cung Uyển cười nói:

Ngoài trăm trượng, Mạc Lâm rơi xuống đất, gã đứng dậy, căm tức nhìn Diệp Huyền, đã bao giờ gã lại bị sỉ nhục như thế này chưa? Ngay lập tức gã hăng máu thì, cách đó không xa Tô học sĩ đột nhiên nói:

Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía Nam Cung Uyển:

Rất nhanh, hai tên võ vệ học viện tới kéo gã đi ra.

- Dẫn đi, trục xuất học viện!

- Vừa rồi ta hơi lỗ mãng, cũng mong Tô học sĩ thứ lỗi!

Diệp Huyền gật đầu:

- Khiến Diệp thành chủ chê cười rồi.

- Có thể đi nhìn một chút không?

- Nam Cung cô nương, ta có thể đi thăm hoàng cung chứ?

- Là Thần Cung.

- Tô học sĩ, cáo từ!

- Được!

Trên đường, cô nàng khẽ cười nói:

- Có thể nhưng chỉ được tham quan một bộ phận bên ngoài thôi.

Nam Cung Uyển gật đầu:

Nam Cung Uyển gật đầu:

- Ta không có ác ý!

Diệp Huyền cười nói:

- Diệp công tử cầm kiếm chỉ vào Phương cô nương nên chắc hắn đã tức giận.

Diệp Huyền gật đầu:

- Diệp công tử có biết vì sao Mạc Lâm kia lại ngứa mắt ngươi không?

Diệp Huyền cười nói:

- Hắn có ý với Phương cô nương!

Nam Cung Uyển nhìn Tô học sĩ:

Nam Cung Uyển gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyền rời đi.

- Nam Cung quốc sĩ đi thong thả!

Tô học sĩ hơi hơi thi lễ:

Nam Cung Uyển cười nói:

- Ta biết, ngươi chỉ chặt người ta một cái tay mà thôi!

Diệp Huyền:

- . . .

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền cùng Nam Cung Uyển đi tới Thần đô Thần Cung, mà mới vừa gia nhập Thần Cung, hắn đã thấy pho tượng Vũ An Ninh.

Nhìn nó Diệp Huyền nói khẽ:

- Đây là người sáng lập Thần Quốc sao?

Nam Cung Uyển gật đầu:

- Thần Chủ Thần Quốc đời thứ nhất.

- Nhóm Lục U cô nương chỉ là đi tới tiểu thế giới truyền bá văn hóa Thần Quốc chúng ta. Có lẽ Diệp công tử không biết, Thanh Châu hiện tại đã có nho gia học viện cùng với binh gia học viện, hai cái học viện cộng lại trên trăm. Mà bây giờ, Khương quốc và Thanh Thương giới Thương Kiếm tông đã phát triển nhanh hơn tưởng tượng của ngươi rồi. Đáng tiếc, những năm này ngươi chỉ tập trung bề bộn nhiều việc, bằng không thì trở về một chuyến chắc hẳn sẽ ngạc nhiên lắm đấy.

Thượng Quan Uyển đứng cạnh cười:

- Thế mà lại là người Thần Quốc, vậy tại sao các người phải tới một cái địa phương nhỏ như thế?

Diệp Huyền lắc đầu cười:

- Họ thuộc nho viện.

Lục U đáp:

Lục quốc sư nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:

- Diệp công tử, đã lâu không gặp!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Lục quốc sư. . . Ngươi?

Lục quốc sư cười nói:

- Ta bản danh Lục U, người Thần Quốc.

Người Thần Quốc!

Diệp Huyền trầm giọng:

- Vậy các tiền bối Mặc Nguyên và Phong Lam thì sao?

Giờ phút này, y vẫn ngồi xe lăn, mái tóc vẫn một màu tuyết trắng.

Chính là Lục quốc sư hắn quen ở Thanh Thành Khương quốc!

Còn là một vị bạn cũ!

Người này hắn biết!

- Tại sao là ngươi. . . Ngươi. . .

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, hắn lại chợt nhìn về phía bên phải, nơi đó có một người, lúc thấy người kia hắn tràn ngập sửng sốt:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vì sao các người lại làm vậy? Mục đích là gì?

Lục U khẽ đáp:

- Truyền bá văn hóa của chúng ta!

Diệp Huyền hỏi:

- Vậy vì sao phải tới những nơi khỉ ho cò gáy ấy?

Lục U cười nói:

- Đi đại thế giới quá gây chú ý, sẽ tạo thành rất nhiều phiền phức. Mà đại thế giới thì có đủ loại thế lực, muốn hòa bình truyền bá đạo thống văn hóa, rất khó.

Diệp Huyền yên lặng.

Lục U lại nói:

- Nếu Diệp công tử có thời gian, nhất định phải về Thanh Thương giới nhìn một chút, nơi đó đã thay đổi rất lớn, ngươi sẽ kinh hỉ.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Sẽ!

Lục U cười nói:

- Hôm nay sẽ không làm phiền Diệp công tử.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Ngoài Thanh Thương giới thì ở các thế giới khác cũng có người của các ngươi ư?

Thượng Quan Uyển gật đầu:

- Không ít!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:

- Các ngươi lên kế hoạch cũng đủ sâu!

Thượng Quan Uyển nói khẽ:

- Diệp công tử trước đó đã nói một câu tại Thương Hải thư viện mà ta hết sức đồng ý, chiến tranh là tàn nhẫn, thế nhưng, Diệp công tử có biết chiến tranh trường kỳ cũng rất tàn nhẫn? Chúng ta có một nhóm mưu sĩ nghiên cứu về tình hình các ngươi bên kia. Chiến tranh kéo dài, mà nguyên nhân kết thúc lại là vì quá rộng, tất cả các thế lực lẫn đám tông môn to to nhỏ nhỏ đều muốn làm theo ý mình mà bên các ngươi lại không có văn hóa tinh thần tín ngưỡng chỉ thờ phụng cường giả vi tôn. Chỉ cần có thực lực là có thể bỏ qua luật pháp, bỏ qua quốc gia, có thể ức hiếp kẻ yếu. Diệp công tử, ngươi có biết cái nhìn của Thần Quốc chúng ta về bên đó như thế nào không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Thượng Quan Uyển nói khẽ:

- Dã man! Lạc hậu! Không có ý gièm pha gì đâu, ít nhất ta không có. Thế nhưng khổ nỗi cho dù là văn minh võ đạo hay là văn hóa thì đều quá yếu kém.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì một đám binh sĩ mặc khôi giáp lại dậm chân tới. Nhóm này có hai mươi người, mỗi cá nhân đều mang khí tức sát phạt rất mạnh.

Bách chiến chi sư!

Loại khí tức này, hắn đã từng thấy qua Đường tộc kỵ binh! Hắn cũng biết đám quân này lại không phải là binh sĩ tinh nhuệ nhất Thần Quốc!

Hai mươi tên lính đi tới trước mặt Diệp Huyền cùng Thượng Quan Uyển, họ hành lễ với cô rồi rời đi.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển,

- Thượng Quan cô nương rất được nhân dân Thần Quốc tôn kính!

Thượng Quan Uyển cười nói:

- Thần Quốc ta không chỉ tôn kính cường giả mà còn tôn kính chi sĩ. Thần Quốc chia làm hai phái văn võ, văn trị võ công! Giống như Thần Tướng, lão nhân gia mặc dù cũng tu luyện nhưng cũng chỉ để cường thân kiện thể, còn thực lực chắc còn thua một sĩ binh! Ấy thế địa vị của ông lại vô cùng cao, cho dù là Thần Chủ cũng phải tôn xưng ông một tiếng lão sư.

Nói xong, nàng làm một động tác mời:

- Diệp công tử, tới gặp thống lĩnh cấm quân Thần Quốc chúng ta xem! Hắn xếp hạng mười trên Thần Võ bảng!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó cùng Thượng Quan Uyển tiếp tục đi tới.

Chỉ chốc lát, hai người tới một võ trường. Nơi đây có hơn trăm binh sĩ, tất cả đều đang thao luyện! Trước mặt họ là một cậu thiếu niên!

Thiếu niên ăn mặc một bộ áo vải, thân thể thẳng tắp, trong tay nắm một thanh trường thương!

Khi nhìn thấy Diệp Huyền cùng Thượng Quan Uyển, thiếu niên đi thẳng tới rồi hơi cúi người chào Thượng Quan Uyển:

- Bái kiến Thượng Quan quốc sĩ!

Thượng Quan mỉm cười:

- Lăng Dạ, muốn luận bàn với vị Diệp thành chủ này một chút không?

Lăng Dạ nhìn về phía Diệp Huyền:

- Xin chỉ giáo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận