Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1686: Chơi xấu!

Diệp Huyền quay đầu nhìn Trương Văn Tú: “Nếu thấy thích gì thì nói với ta.”

Trương Văn Tú lạnh nhạt nói: “Ngươi mua sao?”

Diệp Huyền cười đáp: “Mua! Ta sẽ mua hết tất cả những gì ngươi thích!”

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Ta thích bộ giáp đó của ngươi!”

Diệp Huyền cười ha ha sau đó búng tay một cái, Chúc Long giáp xuất hiện trước mặt Trương Văn Tú.

Trương Văn Tú nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ không lấy sao?”

Diệp Huyền cười nói: “Nếu ngươi thích thật thì cầm đi.”

Trương Văn Tú cất Chúc Long giáp, xoay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía sau đó nói: “Tiền bối, nơi này có người cướp bóc không?”

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Ta không phải loại người đó!”

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền thấy phía trước có một cửa hàng nhỏ.

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Có phải ngươi có suy nghĩ như vậy không?”

Diệp Huyền cười nói: “Sao lại không nỡ?”

Lúc này Tiểu Đạo ngừng lại, nàng nhìn cửa hàng nhỏ trước mặt, bên trong cửa hàng nhỏ bày rải rác mấy món vật phẩm.

Diệp Huyền bật cười sau đó đuổi theo.

Tầng thứ chín đột nhiên nói: “Ngươi là loại người này!”

Tiểu Đạo mỉm cười, không nói gì nữa.

Lúc này, Tiểu Đạo xa xa đột nhiên quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Ngươi thật sự nỡ sao?”

Tiểu Đạo mỉm cười sau đó nói: “Cũng không phải không có, có điều người ở nơi này đều không đơn giản, người có ý nghĩ như thế này bình thường đều sẽ chết rất thảm.”

Chủ quán nhìn thoáng qua ba người Diệp Huyền, cười nói: “Ba vị có nhu cầu gì không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Đồ vật trong cửa hàng này có thể không nhiều lắm nhưng đều là thứ tốt.”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Xem một chút.”

Diệp Huyền: “…”

Chủ quán là một nam tử trung niên mặc áo vải gai.

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không đáng giá.”

Sau khi quan sát hạt châu, Tiểu Đạo nói: “Bán như thế nào?”

Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Đồ chơi này của ngươi nhiều nhất là một trăm sợi tiên thiên đạo khí, ngươi hô giá một trăm chín mươi, rõ ràng là muốn tống tiền chúng ta.”

Tiểu Đạo gật đầu, nàng nhìn những vật phẩm đó, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại trên một hạt nhỏ bằng ngón tay cái.

Tiểu Đạo mỉm cười sau đó nói: “Có thể xem là như thế!”

Chủ quán gật đầu: “Cứ thoải mái xem, có điều không thể chạm vào!”

Tiểu Đạo nhìn chủ quán: “Đánh cược gì?”

Miệng chủ quán khẽ nhếch lên: “Các hạ, chúng ta đánh cược đi, ngươi thấy thế nào?”

“Ồ?”

Chủ quán cười nói: “Cô nương có nhãn lực tốt!”

Hai mắt chủ quán híp lại: “Các hạ, ngươi thật sự biết nhận hàng sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Nơi này hẳn là không ai biết nhận hàng hơn ta.”

Chủ quán cười ha ha một tiếng sau đó nói: “Nói như vậy chắc là các hạ có rất nhiều bảo vật!”

Chủ quán cười nói: “Hai trăm sợi tiên thiên đạo khí!”

Diệp Huyền gật đầu, lúc này chủ quán đột nhiên nói: “Cô nương, nếu ngươi thích, một trăm chín mươi sợi tiên thiên đạo khí cầm đi.”

Nàng nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta đi quán khác xem một chút!”

Chủ quán mỉm cười: “Vậy mời cô nương đổi hàng tiếp theo.”

Chủ quán cười nói: “Ngươi lấy một vật ra, ta cũng lấy một vật ra, để người ngoài đánh giá, xem bảo vật của ai tốt hơn, nếu bảo vật của ta kém ngươi, đồ vật trên sạp này của ta tùy ý cô nương lấy!”

Nghe vậy, Diệp Huyền bên cạnh nhất thời lắc đầu.

So bảo vật với Tiểu Đạo?

Nam nhân này có bị thiểu năng trí tuệ không vậy?

Dù toàn thân hắn là thần trang cũng không dám so với bảo vật của Tiểu Đạo!

Nghe được lời của chủ quán, Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Ngươi chắc chứ?”

Chủ quán cười nói: “Chắc chắn!”

Tiểu Đạo suy nghĩ một chút sau đó nói: “Không bằng thêm chút tiền cược?”

Hai mắt chủ quán híp lại: “Thêm thế nào?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ngươi thua rồi.”

Chủ quán nhìn Tiểu Đạo nói: “Các hạ lại có thần vật như thế.”

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “Ngươi thua.”

Rốt cuộc nữ nhân này có bao nhiêu bảo vật?

Diệp Huyền bên cạnh cũng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Tiểu Đạo cũng có Chúc Long nghịch lân.

Chẳng bao lâu khuôn mặt của hắn ta trầm xuống.

Nói xong lòng bàn tay hắn ta mở ra, một miếng vảy xuất hiện trong đó, khi thấy miếng vảy, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Vảy Chúc Long!

Có điều đây không phải là nghịch lân mà chỉ là mảnh vảy bình thường!

Chủ quán nhìn Tiểu Đạo, mỉm cười: “Các hạ có biết đây là vật gì không?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Vảy Chúc Long.”

Chủ quán nheo mắt lại: “Ngươi biết sao?”

Tiểu Đạo bật cười sau đó lòng bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay nàng cũng có một miếng vảy, hơn nữa cũng là vảy Chúc Long, điều khác biệt ở đây là miếng vảy này là nghịch lân!

Vảy ngược của rồng chính là miếng vảy cứng rắn nhất trên người Chúc Long!

Thấy miếng vảy này chủ quán ngây ngẩn cả người.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì lúc này chủ quán cười ha ha: “Đánh cược, ta cược với ngươi.”

Tiểu Đạo trừng mắt nhìn hắn một cái: “Đừng xen vào!”

Chủ quán trầm mặc một lát, đang muốn nói chuyện thì lúc này Diệp Huyền bên cạnh đột nhiên kéo ống tay áo của Tiểu Đạo, nhẹ giọng nói: “Tỷ à, đừng xốc nổi như vậy. Chúng ta đi thôi!”

Khóe miệng Tiểu Đạo khẽ nhếch lên: “Sao hả, không dám?”

Chủ quán nhìn Tiểu Đạo, không nói lời nào.

Tiểu Đạo cười nói: “Ai thua thì bảo vật trên người của người đó đều là của đối phương, ngươi thấy thế nào?”

Chủ quán im lặng.

Tiểu Đạo chớp mắt: “Không phải ngươi có chơi mà không có chịu đấy chứ?”

Chủ quán đột nhiên cười nói: “Sao có thể? Các hạ, ngươi có thể tùy ý chọn một món đồ vật trên quầy hàng này!”

Tiểu Đạo lại lắc đầu: “Không đúng không đúng, mới vừa rồi đã nói là chọn bảo vật trên người đối phương, ta muốn chọn bảo vật trên người ngươi!”

Nghe vậy, khóe miệng chủ quán hiện ra nụ cười lạnh: “Các hạ thật sự biết nói giỡn! Ta chưa bao giờ nói thế!”

Chơi xấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận