Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1122: Chạy cũng nhanh đấy

Phụt!

Một âm thanh rách toạc sắc bén đột nhiên vang vọng!

Cùng lúc đó, một tiếng quát giận dữ bất chợt vang lên: “Làm càn! Vậy mà lại dám mạo phạm bản tiên...”

Vừa dứt lời, nắp quan tài kia bất chợt bị đánh mở, trong nháy mắt, toàn bộ tinh không trực tiếp sục sôi ùng ục như nước đun sôi, cùng lúc đó, toàn bộ tinh không đột nhiên tối tăm hẳn đi, những ánh sao xung quanh kia vậy mà lại bắt đầu ảm đạm dần!

Thanh thế cực kỳ dọa người!

Ngay lúc ấy, một thi thể toàn thân quấn vải trắng chậm rãi đứng dậy từ trong cỗ quan tài kia, thi thể này trực tiếp cách không tung một quyền với nữ tử váy trắng.

Ầm!

Trong nháy mắt này, vậy mà tinh không chưa biết này trực tiếp trở nên hư ảo, cùng lúc đó, một chưởng ấn mạnh mẽ dồn thẳng về phía nữ tử váy trắng.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nói xong, đột nhiên nàng quay đầu liếc mắt nhìn về phía Huyền Hoàng Đại Thế Giới, ánh mắt rất lạnh lùng: “Một đám kiến, Tứ Duy vũ trụ này, nhìn là thấy phiền!”

Nam tử quấn vải kia ngây người, sau đó nhìn về phía nữ tử váy trắng cách đó không xa: “Vậy mà ngươi lại... đả thương bản tiên...”

Nữ tử váy trắng vung tay phải, một bức tranh xuất hiện trước mặt nam tử quấn vải: “Tạm giữ lại mạng chó của ngươi, kiếm ở mi gian ngươi chỉ có người này mới có thể lấy ra, nếu hắn ta lấy kiếm ở mi gian ngươi xuống, ngươi phải đi theo hắn ta mười năm, nếu dám có dị tâm khác, cho dù ngươi tới từ Ngũ Duy thì ta cũng giết chết ngươi!”

Chưởng ấn kia trực tiếp bị một nhát kiếm này chém vỡ, cùng lúc đó, thi thể trên quan tài lập tức bay ngược ra sau, một lần bay này ước chừng xa gần vạn trượng, mà hắn ta vừa mới dừng lại thì đường kiếm quang hư ảo đã ghim vào ngay mi gian của hắn ta!

Nữ tử váy trắng phất áo bỏ đi, trong chớp mắt đã biến mất trong tinh không phía xa.

Nữ tử váy trắng không thay đổi nét mặt mà chỉ thuận tay vung một cái, một đường kiếm quang chấn động thiên địa bắn ra.

Nói đến đây, trong mắt nàng đột nhiên xuất hiện sát ý, nhưng dường như nghĩ đến gì đó, sát ý này lại bị nàng cưỡng chế đè xuống.

Nhìn thấy một màn này, nam tử một chân cách đó không xa co rút khóe miệng, cơ thể hắn ta run rẩy, một khắc này, hắn ta thấy vô cùng hoang mang.

Ầm!

Sau đó, nam tử quấn vải kia kinh ngạc nói: “Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?”

Nam tử quấn vải không hề phản kháng vì hắn ta càng phản kháng thì sát thương mà thanh kiếm đó tạo thành cho hắn ta lại càng lớn!

Nữ tử váy trắng không thay đổi nét mặt: “Kẻ chỉ giống như con kiến như ngươi cũng dám tự xưng là tiên... cho dù là tiên cũng có thể đỡ được một kiếm của ta không?”

Mà hắn ta không có năng lực thoát khỏi thanh kiếm hư ảo này!

Hắn vẫn đang ở Tứ Duy!

Ở đó, nam tử quấn vải ngây người đứng ở đó, hắn ta hoàn toàn không có cách nào di chuyển vì mi gian hắn ta đang cắm một thanh kiếm hư ảo, thanh kiếm đó đã ghim hắn ta như vậy khiến hắn ta hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích!

Đúng lúc này, nam tử quấn vải kia đột nhiên nói: “Đi tìm người này!”

Tính cách của nữ tử váy trắng này quá nóng nảy, nếu hắn ta chỉ hơi có một lời bất kính thôi, sợ là sẽ đầu thân mỗi thứ một nẻo mất!

Địa Tiên chi khu, rất nhiều người không hiểu nó có ý nghĩa gì nhưng bản thân hắn ta lại rất tõ.

Cách không xa, nam tử một chân hơi cúi đầu, im lặng.

Trong lòng nam tử quấn vải gào thét.

Hắn ta biết mình đã thua rồi!

...

Bây giờ hắn ta chỉ hy vọng nam tử một chân có thể tìm được nam tử trên bức tranh kia nhanh nhất có thể.

Sau một lúc, trong lòng nam tử quấn vải tràn đầy vẻ chua xót, tại sao mình lại gặp phải loại quái vật này chứ...

Lúc này hắn ta thấy rất may mắn, may mắn vì ngay từ đầu gặp được nữ tử váy trắng hắn ta không hề nói lời hung ác gì.

Thế nhưng, với cơ thể của hắn ta vậy mà lại không thể đỡ được một kiếm của nữ nhân đó!

Một kiếm còn không đỡ được!

Chỉ một kiếm thôi!

Có đôi khi, làm người khiêm tốn một chút cũng không phải chuyện xấu!

Ở nơi đó, nam tử quấn vải im lặng.

Nam tử một chân hơi gật đầu, sau đó cầm bức tranh quay người rời đi, rất nhanh, hắn ta đã biến mất trong tinh không.

Nói xong, đột nhiên bức tranh trước mặt hắn ta bay đến trước mặt nam tử một chân.

Diệp Huyền về đến Bắc Cảnh, mà lúc này, Bắc Cảnh đã không còn là Bắc Cảnh lúc trước nữa, vì hiện giờ Tiên Kiếm tông, Kiếm Vũ môn, Hiên Viên gia, còn có Vu tộc đều đã liên minh với Bắc Cảnh, bây giờ thực lực của Bắc Cảnh có thể nói là mạnh hơn trước đây rồi!

Phải biết rằng, các thế lực như Kiếm Vũ môn cũng có địa bàn khổng lồ ở tinh vực khác, chẳng qua bây giờ Bắc Cảnh cũng đang đối mặt với một vấn đề lớn!

Thần Điện!

Siêu thế lực ở Thương Khung giới này!

Thần Điện ở tít trên cao này, trước mắt vẫn chưa có người nào biết thực lực của bọn họ!

Trong đại điện Bắc Cảnh, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, trước mặt hắn là Khương Cửu và Thượng Quan Tiên Nhi.

Diệp Huyền hỏi: “Gần đây Thần Điện có động tĩnh gì không?”

Thượng Quan Tiên Nhi lắc đầu: “Không có một chút động tĩnh nào cả!”

Diệp Huyền im lặng một lúc, lại hỏi: “Đạo Môn cũng có tin tức gì không?”

Khương Cửu lắc đầu: “Không có bất cứ tin tức gì cả, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!”

Diệp Huyền khẽ cười: “Ngược lại Đạo Môn này chạy cũng nhanh đấy.”

Thượng Quan Tiên Nhi do dự, sau đó nói: “Bệ hạ, nàng ta...”

Tiểu Thất!

Cho dù là bây giờ, ở trong lòng đám người Thần Quốc người này vẫn là tiểu nữ hài có uy vọng rất cao!

Diệp Huyền cười đáp: “Đạo Môn sẽ không làm hạ nàng ta đâu!”

Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc này, một đường kiếm quang đột nhiên xuất hiện trước cửa đại điện, ngay sau đó, một tiểu nữ hài đi vào trong đại điện.

Người tới chính là Tiểu Thất!

Nhìn thấy Tiểu Thất, mọi người đều sửng sốt.

Tiểu Thất đi tới trước mặt Diệp Huyền: “Đi!”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: ‘Đi đâu?”

Tiểu Thất không đáp lời, nàng kéo Diệp Huyền đi ra ngoài.

Diệp Huyền: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận