Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1262: Kiếm tông

Mặc dù hắn vận dụng Lục Đạo Chân Ngôn khóa Tri Tĩnh lại nhưng vô cùng phí sức, hiển nhiên Tri Tĩnh này thực lực cao hơn hắn rất nhiều, hắn hoàn toàn không giam đối phương được bao lâu!

Nghe được Diệp Huyền nói như vậy, ba người Tiểu Thất nhất thời lấy lại tinh thần, sau một khắc, cả ba trực tiếp xông ra ngoài.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Tri Tĩnh thay đối, hắn ta muốn phản kháng nhưng giờ phút này lại kinh hãi phát hiện mình giống như bị điểm huyệt, hoàn toàn không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh gì!

Đây là thần thông gì?

Không nghĩ nhiều nữa, Tri Tĩnh gầm thét: “Xuất thủ!"

Nghe thấy hắn nói như vậy, cách đó không xa, bốn hắc y nhân xuất thủ.

Nhưng mà trong nháy mắt khi bọn họ xuất thủ, Kiều Thiên Nhi và Quan Quân cũng theo đó xuất thủ.

Hai người liên thủ chặn bốn hắc y nhân!

Nhưng vào lúc này, một cánh tay đã đỡ lấy hắn, chính là An Lan Tú.

An Lan Tú trầm mặc.

Một tiếng nổ kinh thiên đột nhiên vang lên, mà cách đó không xa, Diệp Huyền liên tục lùi nhanh lại, trong quá trình lui lại, trong miệng hắn liên tục phun ra máu tươi, lùi gần ngàn trượng mới dừng lại.

Diệp Huyền nhìn nàng, run giọng nói: "Chết rồi... sao?"

Hắn ta vừa nói dứt câu…

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó, Thiên Tru kiếm trong tay hắn trực tiếp biến thành Trấn Hồn kiếm, hắn cầm kiếm cách không chỉ vào Tri Tĩnh.

Mà lúc này, ba người An Lan Tú đã xuất hiện trước mặt Tri Tĩnh...

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Tri Tĩnh vẫn còn đấy, nhưng chỉ còn lại linh hồn, không chỉ như thế, linh hồn hắn ta còn cực kỳ hư ảo, tựa như một sợi khói xanh, một trận gió là có thể thổi tan!

Ầm!

Tri Tĩnh trợn trừng mắt: “Không!"

Bấy giờ, sắc mặt của An Lan Tú cũng tái nhợt như tờ giấy, khóe miệng còn có máu tươi.

Ầm!

Mà sau khi dừng lại, cả người hắn trực tiếp ngã xuống!

Trấn Hồn Kiếm run lên dữ dội, một luồng sức mạnh to lớn từ bên trong Trấn Hồn kiếm chấn động ra!

Tri Tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi đã dùng thần thông gì, ngươi..."

Linh hồn Tri Tĩnh run lên kịch liệt, sau đó hóa thành một đạo hắc quang bay vào Trấn Hồn kiếm.

Trong không trung, Diệp Huyền chậm rãi nhắm hai mắt lại, giờ phút này hắn cảm thấy vô cùng suy yếu, tựa như tinh khí thần đều bị rút khô!

Diệp Huyền nhìn về phía An Lan Tú: “Đi giúp bọn họ!"

Thắng trong hiểm cảnh!

Giết người thì phải giết triệt để, rảnh đâu mà nói chuyện?

Diệp Huyền đi tới trước mặt hắc y nhân, hắc y nhân giống như cái bóng, cực kỳ quỷ dị.

Nhìn thấy Tri Tĩnh hoàn toàn biến mất, Diệp Huyền lập tức thở dài một hơi.

Nói cách khác, ngoại trừ ba thế lực này ra thì còn có thế lực càng mạnh mẽ hơn.

Bây giờ ở Tứ Duy vũ trụ, thế lực mạnh mẽ đã biết là Lưỡng Giới Thiên, Thần Điện, còn có Sinh Mệnh cấm khu, nhưng những người trước mắt này hiển nhiên không phải là ba thế lực đó.

Hắn nhìn hắc y nhân, mặt không cảm xúc: “Các ngươi là ai!"

Nhiều khi người chết cũng bởi vì nói nhiều!

Diệp Huyền không nghĩ nữa, hắn uống hai bình suối sinh mệnh rồi bắt đầu chữa thương!

Tri Tĩnh dù chết nhưng chuyện còn chưa kết thúc!

Sau nửa canh giờ, thân thể Diệp Huyền gần như đã hoàn toàn khôi phục, mà lúc này mấy người An Lan Tú cũng giết chết ba trong số bốn tên hắc y nhân, để lại một người sống!

An Lan Tú khẽ gật đầu, sau đó cầm thương biến mất ngay tại chỗ.

Bởi vì hắn không kiên trì được bao lâu!

Vừa rồi nếu không phải có ba người An Lan Tú thì dù cho hắn dùng Lục Đạo Chân Ngôn cũng giết không được đối phương, bởi vì hắn phát hiện, mặc dù cầm tù Tri Tĩnh nhưng hắn khó mà đánh giết đối phương, nếu như không có ba người An Lan Tú, người chết sẽ là hắn!

Mà bây giờ hắn cũng phát hiện một vấn đề, đó chính là Lục Đạo Chân Ngôn này sẽ tạo thành tiêu hao vô cùng lớn cho hắn, đặc biệt là khi đối thủ cực kỳ mạnh, loại tiêu hao đó khiến cho thân thể của hắn có chút khó có thể chịu đựng!

Hắc y nhân nói: "Nói có thể sống?"

Diệp Huyền gật đầu: “Có thể!"

Hắc y nhân trầm mặc.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói: "Xem ra ngươi không muốn sống!"

Hắc y nhân đột nhiên nói: "Kiếm tông!"

Kiếm tông!

Diệp Huyền ngây người, sau đó hỏi: “Kiếm tông? Các ngươi là Kiếm tông?"

Hắc y nhân nói: "Đúng!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Kiếm tông nào!"

Hắc y nhân nói: "Kiếm tông!"

Diệp Huyền đi đến trước mặt hắn ta, nhìn thẳng vào đối phương: “Theo ta được biết, Tứ Duy vũ trụ này có rất nhiều Kiếm tông, nhưng mà mấy Kiếm tông khác đều đã diệt vong, các ngươi có liên quan gì đến bọn họ?"

Hắc y nhân trầm mặc.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói: "Có thể dứt khoát một chút không? Nếu như muốn sống thì đừng có lấp liếm."

Hắc y nhân nói: "Kiếm tông chúng ta và những Kiếm tông này cùng thuộc về một mạch! Nhưng mà mọi người mạnh ai nấy làm."

Cùng thuộc về một mạch!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có phải tổ sư các ngươi là một vị nam tử mặc trường bào màu xanh phải không?"

Hắc y nhân gật đầu: “Đúng!"

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tại sao các ngươi tới tìm ta, chỉ vì món Ngũ Duy chí bảo đó?"

Hắc y nhân lắc đầu: “Ngũ Duy chí bảo này chỉ là một trong số những nguyên nhân, những nguyên nhân khác, ta không biết."

Tiểu Thất đột nhiên hỏi: “Kiếm tông ngươi ở nơi nào?"

Hắc y nhân nói: "Kiếm Khư Giới."

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao những thế lực phía ngoài này lại hoàn toàn không biết gì về Kiếm tông ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận