Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 686: Là Huynh Đệ Của Ta!

Diệp Huyền bấm tay một cái, một viên nạp giới bay đến trước mặt lão giả, lão giả nhìn lướt qua, trong nạp giới, có năm ngàn vạn Tử Nguyên tinh.

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói:

- Năm ngàn vạn Tử Nguyên tinh, xin tiền bối giúp ta thu mua một thanh đao thánh giai, một chuôi trường tiên thánh giai, lại thêm một quyển thân pháp võ kỹ thánh giai, cùng với một bảo vật thánh giai loại ám khí, còn có, lại mua sắm một quyển công pháp võ kỹ thánh giai loại tu luyện thân thể, số Tử Nguyên tinh còn lại, giúp ta giao cho bọn hắn.

Lão giả nhìn nạp giới trước mặt, yên lặng một lát, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

- Năm ngàn vạn Tử Nguyên tinh, cũng không phải một số lượng nhỏ, ngươi thật sự muốn cho người khác?

Diệp Huyền cười nói:

- Bọn hắn không phải người khác, là huynh đệ của ta, là bằng hữu tốt của ta.

Lão giả trầm giọng nói:

Đám người Mặc Vân Khởi đều có thiên phú không kém, hắn giúp đỡ một chút, đám người Mặc Vân Khởi nhất định có thể tu luyện nhanh như gió, nói không chừng một ngày nào đó, mấy huynh đệ lại có thể kề vai chiến đấu.

- Ngươi không sợ ta nuốt năm ngàn vạn Tử Nguyên tinh này của ngươi?

Đám người Mặc Vân Khởi ở Thanh Thương giới, nơi đó tài nguyên có hạn, tốc độ tăng tiến của bọn hắn tuyệt đối là vô cùng chậm.

Lão giả lại nói:

- Bọn hắn là bằng hữu tốt nhất của ta, giống như thân nhân, rõ chưa?

Lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền, hắn thu hồi nạp giới:

- Chẳng lẽ ngươi không biết một đấu gạo tạo ân, một gánh gạo tạo oán? Thoáng cái là cho nhiều như vậy, không sợ...

Diệp Huyền cười nói:

Kỳ thật, hắn vẫn luôn không quên đám người Mặc Vân Khởi.

Diệp Huyền mỉm cười:

Một câu đơn giản thôi, nghèo hèn phú quý, cũng chớ quên đi!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Mà bây giờ, bản thân hắn vừa vặn có tài lực này, tự nhiên phải giúp đỡ bọn hắn một chút.

Bên trong gian phòng, Diệp Huyền ngồi yên lặng.

- Nếu tiền bối thật sự chỉ có chút phẩm tính này, cũng không ngồi vào được vị trí hội trưởng này.

- Ta sẽ cho người đi làm, về phần kiếm của ngươi, tối nay sẽ tới trong tay ngươi.

- Cáo từ!

Trong nạp giới, có chín chuôi kiếm thánh giai!

- Làm sao ngươi biết?

Người quen, hoàn cảnh lạ lẫm...

- Ngươi đừng nói với ta là bọn hắn không muốn để cho ta đi!

Giờ phút này, trong đầu hắn hiện lên từng cảnh từng cảnh ngày xưa... Mặc Vân Khởi, Bạch Trạch, Kỷ An Chi, Thác Bạt Ngạn, Khương Cửu... Còn có Liên Vạn Lý ưa thích cầm theo Thanh Long đao kia!

Diệp Huyền yên lặng.

- Ngươi nói xem?

Lão giả cười lạnh:

Sau hai canh giờ, hội trưởng Vạn Bảo thương hội lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, hắn bấm tay một cái, một viên nạp giới rơi vào trên mặt bàn trước mặt Diệp Huyền.

Lão giả lãnh đạm nói:

- Không chỉ Vạn Bảo thương hội ta biết, hẳn là rất nhiều thế lực đều đã biết.

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền thu hồi nạp giới:

Diệp Huyền dừng bước lại:

- Ngươi muốn đi Táng Thiên trường thành?

Nói xong, Diệp Huyền đang muốn ly khai, lúc này, lão giả đột nhiên nói:

Lão giả nói:

- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió! Còn có, nếu ngày sau có thu hoạch gì ở Táng Thiên trường thành, hoan nghênh tới bản thương hội.

Diệp Huyền cười nói:

- Nhất định! Còn có, sự tình ta nhờ vả, xin nhờ!

Lão giả lãnh đạm nói:

- Yên tâm, đồ vật nhất định sẽ hoàn hảo giao đến trên tay bọn hắn.

Diệp Huyền ôm quyền:

- Vậy làm phiền! Cáo từ!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

- Đế Khuyển tiền bối, ngươi để cho ta ngồi trên người ngươi một lúc thôi! Tốc độ của ngươi nhanh hơn a!

Ngoài thành, Diệp Huyền đột nhiên nói:

Nói xong, hắn và Đế Khuyển trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, mà cho dù sau khi hai người ra khỏi thành, hai đạo thần thức kia vẫn như cũ khóa chặt Diệp Huyền.

- Bọn hắn càng không cho ta đi, ta lại càng phải đi. Đi!

Diệp Huyền cười nói:

- Còn đi tiếp sao?

Bốn phía, không có bất kỳ lời đáp lại gì.

Diệp Huyền cười cười, sau đó nhìn về phía Đế Khuyển:

- Giết!

Đế Khuyển trực tiếp thả người nhảy lên, sau một khắc, ngoài trăm trượng nơi xa lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh, những cường giả trong âm thầm kia dồn dập lùi lại nhanh, thế nhưng, có hai đạo thần thức vẫn như cũ khóa chặt Diệp Huyền!

Đế Khuyển trở lại bên cạnh Diệp Huyền, lắc đầu:

- Còn có hai người, không cảm nhận được vị trí của đối phương.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Xem ra, vì không muốn để ta đi đến Táng Thiên trường thành, bọn hắn đã dốc hết vốn liếng.

Đế Khuyển nói:

- Chư vị không thể thả cho Diệp Huyền ta một con đường sống sao?

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:

Rõ ràng, những người trong âm thầm này đều không muốn hắn đi đến Táng Thiên trường thành kia.

Sau khi Diệp Huyền rời đi Vạn Bảo thương hội, đang muốn che giấu khí tức, nhưng mà đã hơi chậm một chút, bởi vì có mấy đạo thần thức trực tiếp khóa lại hắn.

...

Lão giả nhìn phương hướng Diệp Huyền rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.

Đế Khuyển cả giận nói:

- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao a?

Đế Khuyển nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Ngoại trừ tộc trưởng ngày trước, không có bất kỳ ai có thể ngồi trên người ta.

Diệp Huyền nói:

- Mọi chuyện đều có lần đầu tiên mà!

- Có phải ngươi muốn ăn đòn hay không?

- Không cho ngồi, vậy ta nằm được không? Uy uy, ngươi làm gì, ngươi đừng động thủ a...

"..."

Bên trong Vị Ương thành.

Theo Diệp Huyền rời đi, rất nhiều cường giả trong nội thành cũng dồn dập rời đi.

Diệp Huyền tựa như một khối vàng thỏi nóng bỏng, đều muốn, nhưng đều sợ phỏng tay, nhưng càng không cam tâm cứ từ bỏ như vậy.

Bảo vật xếp thứ nhất trên bảng tinh tế treo giải thưởng!

Đây cũng không phải là thần khí, đây là tồn tại siêu việt tất cả mọi thần khí a!

Trọng yếu nhất, chính là Diệp Huyền hiện tại chẳng qua chỉ là Ngự Khí cảnh, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn hắn không muốn buông tha!

Bởi vì có hi vọng, có khả năng!

Đương nhiên, sau khi sự tình Diệp Huyền diệt Quỷ Môn truyền ra, trong âm thầm đã có một vài thế lực lựa chọn rời khỏi.

Cho dù bảo vật tốt, không có mệnh, đều là vô nghĩa!

Có người từ bỏ, có người không cam tâm...

Bách Hiểu các.

Trong một tòa lầu các, bên trong tầng cao nhất, Bách Hiểu Tiên ngồi gần cửa sổ, từ vị trí này của nàng mà nhìn, hơn phân nửa phong cảnh Vị Ương thành đều thu hết vào mắt.

Một bóng người lặng yên xuất hiện sau lưng Bách Hiểu Tiên.

Bách Hiểu Tiên lãnh đạm nói:

- Nói!

Người kia nói:

- Đã điều tra rõ, âm thầm đi theo hắn, có Bạch Y môn, còn có Hoàng Phủ gia thế gia đệ nhất Nam Vực. Mà ngoài ra, còn có hai thế lực thần bí.

Bách Hiểu Tiên nhíu mày:

- Thế lực thần bí?

Người kia trầm giọng nói:

- Đúng vậy, cụ thể không biết là người nào, nhưng mà, thuộc hạ cho rằng, có khả năng đây không phải thế lực thuộc Vị Ương tinh vực chúng ta.

Bách Hiểu Tiên nói:

- Vô phương điều tra rõ?

Người kia lắc đầu:

- Thật sự là không được, ngay cả lão Lê tự mình ra mặt, cũng không thể tra được đối phương.

Nghe vậy, chân mày Bách Hiểu Tiên chau lại thật sâu.

Lão Lê!

Đây chính là tồn tại siêu việt Thánh cảnh a!

Lúc này, người kia lại nói:

- Chỉ không biết vì sao bọn hắn lại không ra tay, mà chỉ ẩn núp trong bóng tối!

Bách Hiểu Tiên đứng dậy nhìn về phía cuối chân trời nơi xa, nói khẽ:

- Bọn hắn đang đợi, đợi hắn rời đi Vị Ương thành, rời khỏi phạm vi thế lực của Vị Ương thành. Chuyến đi này của hắn, sợ là không đến được Táng Thiên trường thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận