Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 880: Nên Giết Cứ Giết, Nên Chạy Cứ Chạy!

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền bấm tay điểm nhẹ, một cái đùi gà bay tới trước mặt Đường Thanh, nàng cũng không khách khí, cầm lấy liền ăn.

Sau khi Diệp Huyền ăn xong, hắn tựa vào đại thụ, trong lòng của hắn hỏi:

- Tiền bối, phải như thế nào mới có thể mở ra tầng thứ bảy?

Hắn hiện tại đã không chờ đợi kịp muốn học được võ học khoáng thế!

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Nếu đạt được võ học khoáng thế, năng lực tự vệ của hắn sẽ tăng lên thật to!

Lầu thứ sáu nói:

- Vì sao là trên lý luận?

Diệp Huyền: . . .

- Trên lý luận mà nói là có thể.

- Ngươi đi mở tầng thứ chín làm cái gì? Tìm đường chết sao?

- Nếu ta tìm ra đạo tắc tầng thứ chín, chẳng phải cũng có thể tiến vào tầng thứ chín?

Diệp Huyền đổ mồ hôi lạnh.

- Đạo tắc! Nếu có thể tìm ra đạo tắc tầng thứ bảy, ngươi có thể tiến vào!

Lầu thứ sáu lại nói:

Lầu thứ sáu nói:

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Lầu thứ sáu nói:

Hắn suýt nữa đã quên vụ này!

Diệp Huyền giật mình, sau đó hỏi:

Dù lầu thứ sáu dễ nói chuyện, thế nhưng ngay từ đầu Giản Tự Tại và lầu thứ năm đều không phải kẻ dễ nói chuyện!

- Quên lầu thứ năm rồi? Hay là nói, ta quá dễ nói chuyện, cho ngươi cảm thấy tồn tại bị giam trong tháp này rất dễ sống chung?

Đúng thế!

- Hiểu rõ.

- Ngươi nên tự mình đi đường dưới chân ngươi đi.

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Mà lầu thứ bảy cũng không thể nói là không nguy hiểm!

Đường Thanh lãm đạm nói:

Đặc biệt là lầu thứ năm, suýt nữa đã giết chết hắn!

- Kỵ binh Đường tộc các ngươi đều là Thủy Đạo?

Diệp Huyền lại hỏi:

- Đạo cảnh, chia làm ba loại, Thủy Đạo, Tri Đạo, Chứng Đạo. Thủy Đạo, chính là biết đạo tồn tại, thứ hai là Tri Đạo, chính là có hiểu rõ nhất định về đạo, mà Chứng Đạo, chính là đã hiểu rõ đạo.

Lầu thứ sáu lại nói:

- Ngươi không biết?

Diệp Huyền gật đầu:

- Không biết.

Diệp Huyền gật đầu:

Hắn phát hiện, hắn gặp một ít cường giả Đạo cảnh, thế nhưng trong cường giả Đạo cảnh có yếu, cũng có đặc biệt mạnh.

- Đường cô nương, Đạo cảnh có phân biệt gì hay không?

Nói xong, hắn lại nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Đường Thanh:

Đường Thanh nói:

- Lần này tới, đều là Thủy Đạo cảnh , nhưng mà, thực lực bọn họ đều không phải thổi phồng mà ra, cũng không phải những cường giả Thủy Đạo cảnh bình thường có thể so sánh! Mà Đường tộc ta, kỵ binh Đường tộc chia làm ba loại, kỵ binh Chứng Đạo cảnh, kỵ binh Thủy Đạo cảnh, phía trên vẫn còn!

Nói xong, nàng lại nhìn Diệp Huyền.

Thiết kỵ Đường tộc có ba cảnh giới khác nhau!

Nữ nhân này nói với hắn Đường tộc mạnh bao nhiêu!

Diệp Huyền lại hỏi:

- Kiếm tông Mục Phong Trần và Vũ Vấn lúc trước thuộc về cấp bậc gì?

Đường Thanh nói:

- Tri Đạo cảnh!

Diệp Huyền cũng không so đo với đối phương, hắn dựa vào tàng cây, lại hỏi:

Diệp Huyền mặt đen lại, hắn làm sao không nghe ra Đường Thanh châm chọc?

Diệp Huyền: . . .

- Tính, trong cùng cấp bậc, Việt Vô Trần không phải là đối thủ của ngươi!

Đường Thanh gật đầu:

- Ta cũng tính là siêu phàm Kiếm Thánh?

Đường Thanh nói:

- Bởi vì hắn còn có một thân phận, siêu phàm Kiếm Thánh, siêu phàm Kiếm Thánh tương đương với Chứng Đạo cảnh, nếu như cảnh giới của hắn đạt đến Chứng Đạo cảnh, tăng thêm hắn lại là siêu phàm Kiếm Thánh, hắn thậm chí có khả năng tuỳ tiện vượt cấp chém giết cường giả trên Chứng Đạo cảnh!

Siêu phàm Kiếm Thánh!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Đường cô nương, ngươi cảm thấy phương diện Kiếm đạo của ta đạt tới cấp bậc gì?

Lúc trước hắn đã là Đại Kiếm Tiên, thế nhưng hiện tại, hắn cũng không biết mình đạt tới cấp bậc gì.

Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:

- Tiện thánh! Siêu phàm tiện thánh!

Diệp Huyền giật mình, sau đó nói:

- Nhưng thực lực của hắn lại vượt xa Vũ Vấn và Mục Phong Trần!

Diệp Huyền cau mày:

- Vẫn là Tri Đạo cảnh!

Đường Thanh nói:

- Việt Vô Trần?

Diệp Huyền lại hỏi:

- Đường cô nương, vì sao Kiếm tông và Võ viện xuống dốc đến như vậy?

Trong “Quan Thế Giới”, Kiếm tông và Võ viện có thể nổi danh ngang với Trật Tự minh và Đường tộc.

Thế nhưng hiện tại, thực lực Kiếm tông và Võ viện còn kém hơn cả Đường tộc rất nhiều!

Đường Thanh lắc đầu:

- Do ngươi không biết thời kì đỉnh phong của bọn họ! Thời kì đỉnh phong của Kiếm tông, mũi kiếm chỉ nơi nào, ai dám không nể mặt mũi? Lúc đó, trong tông môn bọn họ, có hơn ba mươi vị siêu phàm Kiếm Thánh! Lúc ấy có một việc, thánh tử Yêu tộc giết một vị đệ tử Kiếm tông, sau đó mười sáu vị siêu phàm Kiếm Thánh trực tiếp tiến vào thủ phủ Yêu tộc, buộc Yêu tộc không thể không xử tử kẻ đã giết đệ tử Kiếm tông.

Diệp Huyền cau mày:

- Yêu tộc không dám chiến?

Đường Thanh lãm đạm nói:

- Làm sao dám chiến? Ngươi còn không biết hơn ba mươi vị siêu phàm Kiếm Thánh khủng bố đến mức nào! Bọn họ liên hợp lại , có thể dùng hủy thiên diệt địa để hình dung. Hơn nữa, vị tông chủ Kiếm tông lúc ấy càng sâu không lường được, tăng thêm đồng khí liên chi với Võ viện, đánh như thế nào? Yêu tộc không sợ chết sao?

Diệp Huyền khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Võ viện thì sao?

Đường Thanh trầm giọng nói:

- Võ viện thời kì đỉnh phong nhất, Võ viện xuất hiện một vị siêu cấp thiên tài, tên là Chu Á Phu. Thời điểm người này còn tại thế, là thời kì đỉnh phong của Võ viện. Người này võ đạo thông thần, hắn là cá nhân vô địch, ngày ngày tìm người đánh nhau, đầu tiên là tìm yêu vương Yêu Tộc đánh nhau, sau đó lại tìm tộc trưởng Đường tộc ta đánh nhau, cuối cùng lại đi tìm Tinh chủ Trật Tự minh đánh nhau. . .

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:

- Hắn còn đánh thắng.

Diệp Huyền: . . .

Đường Thanh nói:

- Lúc đó, một mình hắn đủ ngăn cản thiên quân vạn mã, hắn còn tại thế là thời kì đỉnh phong nhất của Võ viện.

Diệp Huyền hỏi:

- Chu Á Phu còn sống hay không?

Đường Thanh nói khẽ:

- Không biết, ngược lại chỉ biết hắn cuối cùng đi đến Đông Hoang giới, hẳn đi Thần quốc, đến mức bị người đánh chết hay hắn đi đâu, không ai biết được.

Diệp Huyền cau mày:

- Thần quốc, rất lợi hại phải không?

Đường Thanh yên lặng.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Đường Thanh đột nhiên nói:

- Năm đó suýt nữa đã nhất thống chư thiên vạn giới, ngươi nói lợi hại hay không?

Diệp Huyền nói:

- Ta biết việc này, dường như bị vị Tinh chủ năm đó ngăn cản?

Đường Thanh nói khẽ:

- Lần đó, rốt cuộc Thần quốc xảy ra chuyện gì, sợ rằng chỉ có Thần quốc và vị Tinh chủ kia mới biết được.

Nói đến đây, nàng muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền hỏi:

- Làm sao?

Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Thôi được, sợ rằng ta cũng không sống được bao lâu, không có gì không thể nói. Ngươi có biết vì sao sau lần đó, đặc biệt ít ghi chép về vị Tinh chủ kia và Thần quốc hay không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Đường Thanh nói:

- Bởi vì vị Tinh chủ kia chết trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận