Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1684: Trong bình có càn khôn

Hai người Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: “Ma tộc rất thù địch với nhân loại, lúc trước văn minh Ma tộc biến mất chính là do nhân loại làm.”

Nói đến đây, nàng dường như nghĩ đến gì đó mà dừng một chút rồi nói: “Có điều, nếu ngươi đi có thể sẽ khác đấy.”

Diệp Huyền khó hiểu: “Vì sao?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vì da mặt ngươi dày!”

Diệp Huyền: “...”

Khoảng nửa canh giờ sau, Tiểu Đạo dẫn hai người Diệp Huyền đi tới một vùng tinh không, vùng tinh không này tử khí nặng nề, mang theo một cảm giác áp lực trầm trọng.

Diệp Huyền nhìn lướt qua bốn phía sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương, nơi này là?”

Tiểu Đạo cười nói: “Thiên Hà tinh vực, chỗ này từng có một thế lực cực kỳ cường đại, vào thời kỳ đỉnh phong cũng chỉ yếu hơn Đại Hoang quốc của A La Bất Bại một chút. Không đúng, sở dĩ Đại Hoang quốc mạnh là do có A La chiếm tám phần, mà thế lực cường đại ở đây cũng không phải chỉ đơn giản là vì một người, mà là vì tập thể cường đại. Thế lực này biến mất có hơi đáng tiếc!”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Ta lợi hại hơn sao?”

Nói xong nàng nhìn cách đó không xa: “Đến rồi.”

Nói đến đây nàng dừng một chút rồi nói: “Tiên tri cũng lợi hại, là một nhân vật lợi hại toàn năng, sự hiểu biết của hắn ta đối với thế giới này không dưới Thiên Đạo. Nói tóm lại, nơi đây từ xưa đến nay cường giả siêu cấp rất nhiều. Tất cả đều là những nhân vật lợi hại!”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta cũng chỉ như vậy.”

Diệp Huyền hơi tò mò: “Lợi hại như thế nào?”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo: “Đây là?”

Diệp Huyền hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, thế lực gì vậy?”

Diệp Huyền cùng Trương Văn Tú nhìn cách đó không xa, cách trước mặt bọn họ có một cây cầu bắc qua Tinh Hà, cây cầu vượt qua tinh không dài tới mấy vạn dặm.

Tiểu Đạo cười nói: “Ngoại trừ thực lực ra, nàng ta cực kỳ giỏi kinh doanh, năm đó Ma La tộc từ một tiểu tộc được nàng ta kinh doanh thành một siêu đại tộc. Có thể nói trong các siêu đại tộc từ xưa đến nay, Ma La tộc này có thể xếp vào danh sách năm tộc đứng đầu.”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ma La tộc. Không thể không nói tộc trưởng tộc này là một thiên tài, một người cực kỳ lợi hại.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi lợi hại nhất!”

Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Chợ đêm vũ trụ?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ta cảm thấy ngươi lợi hại hơn!”

Tiểu Đạo gật đầu: “Đây là nơi giao dịch lớn nhất Ngũ Duy vũ trụ trước mắt, nơi này vô cùng phức tạp, bất luận bảo vật nào cũng có thể xuất hiện. Ngày đó Thiên Đạo Bút của ngươi cũng do ta đào được ở đây.”

Trên cây cầu có thể lờ mờ thấy một số người.

Tiểu Đạo cười nói: “Chợ đêm vũ trụ!”

Lúc này, lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, Thiên Tru kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa cho lão giả: “Các hạ nhìn xem.”

Diệp Huyền dẫn Trương Văn Tú đi tới trước quầy hàng của một lão giả, ánh mắt hắn dừng lại trên một thanh chủy thủ, chủy thủ rất ngắn, hơn nữa còn không trọn vẹn, từ bề ngoài mà thấy không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt!

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này Tiểu Đạo cười nói: “Đi xem quán khác đi!”

Tiểu Đạo cười nói: “Khó tin lắm đúng không? Mỗi năm ta sẽ tới một hai lần để xem có bảo vật gì không.”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên dừng lại, nàng nhìn bên phải, cách đó không xa, trên quầy hàng bày một cái bình màu trắng.

Nghe vậy Diệp Huyền hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nói xong, nàng nhìn lão giả trước mặt: “Bán sao hả?”

Tiểu Đạo đánh giá bình bạch ngọc một chút, cười nói: “Thứ này đúng là tốt nha.”

Diệp Huyền hỏi: “Gì vậy?”

Nói xong nàng dẫn theo Diệp Huyền cùng Trương Văn Tú lên cầu, vừa lên cầu, hắn đã bị một quầy hàng hấp dẫn.

Diệp Huyền gật đầu.

Ba người tiếp tục đi tới, trên cầu bày không ít hàng, người qua lại cũng nhiều, còn hơi náo nhiệt.

Mà Diệp Huyền phát hiện khí tức của những người này đều cực kỳ cường đại, không phải người bình thường.

Lúc này lão giả cười nói: “Các hạ nhãn lực thật tốt, chủy thủ này tên là Đồ Lục, được tạo thành bởi vảy của yêu thú thượng cổ Vĩ Nha, sắc bén vô cùng, được gọi là thứ sắc bén nhất từ trước đến nay!”

Lão giả lạnh nhạt nói: “Các hạ có thần kiếm như thế căn bản không dùng được chủy thủ của ta, xin đổi tiệm khác đi.”

Diệp Huyền cười nói: “Không có, ta chỉ cảm thấy chủy thủ của ngươi không tệ. Bán thế nào?”

Lão giả nhìn Thiên Tru Kiếm, vẻ mặt hắn ta lập tức nặng nề. Một lát sau, lão giả lạnh nhạt nói: “Các hạ tới để phá sạp của ta sao?”

Lão giả dựng hai ngón tay lên: “Hai trăm sợi tiên thiên đạo khí.”

Tiểu Đạo gật đầu, nàng búng ngón tay một cái, hai mươi sợi tử khí xuất hiện trước mặt lão giả.

Lão giả ngẩn người sau đó thu hồi hai mươi sợi tử khí đó, sau đó hắn ta đứng dậy rời đi, chớp mắt đã biến mất ở xa xa.

Diệp Huyền đứng đó ngây ngẩn cả người.

Tử khí được ưa chuộng như vậy sao?

Lão tử có rất nhiều nha!

Lúc này, Tiểu Đạo giơ bình bạch ngọc lên sau đó nhìn Diệp Huyền: “Biết đây là gì không?”

Diệp Huyền nói: “Ta có thể xem qua không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Có thể!”

Nói xong, nàng búng ngón tay, bình bạch ngọc rơi xuống trước mặt hắn.

Diệp Huyền cầm lấy bình bạch ngọc rồi quan sát một phen, bình bạch ngọc hơi cũ nát, miệng bình còn thiếu một góc nhỏ.

Hắn quan sát nửa ngày, lắc đầu: “Nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt!”

Tiểu Đạo cười nói: “Người bán bình ngọc cũng nhìn không ra!”

Diệp Huyền nhìn nàng, nói: “Tiểu Đạo cô nương, đây rốt cuộc là vật gì?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Đây là Hải Tận Bình, là một bảo vật không tồi, ngươi đừng coi thường bình nhỏ này, trong bình này có càn khôn khác.”

Diệp Huyền hỏi: “Càn khôn gì vậy?”

Tiểu Đạo cười nói: “Bên trong bình chứa nước của một biển, nếu kích hoạt, nước biển sẽ trút ra, khà khà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận