Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 983: Tâm Vô Tạp Niệm, Nhất Kiếm Tru Tiên!

E ngại!

Diệp Huyền hắn là người, không phải thần, đương nhiên cũng biết e ngại! Tuy nhiên hắn không trốn tránh.

Càng sợ, càng phải khiêu chiến!

Có thể thua, nhưng không thể sợ!

Tiểu nữ hài nói khẽ:

- Ngươi khiến ta ngạc nhiên.

Diệp Huyền cười nói:

- Ngạc nhiên điều gì?

Diệp Huyền nói:

- Được!

Tiểu nữ hài gật đầu:

Tiểu nữ hài nhìn lại:

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền thấy khó khăn, hắn vốn định cầm một thanh kiếm bình thường, thế nhưng người ta lại cầm nhánh cây. Da mặt hắn có dày cũng không tiện cầm kiếm đâu nha! Thế là, hắn vẫy tay, một nhánh cây rơi vào tay hắn.

Tiểu nữ hài nhìn hắn:

Rất nhanh, các đệ tử kiếm tông đều đi tới giữa sân.

- Ta cũng rất ít khiêu chiến người khác nhưng ta thật sự muốn đánh với ngươi một trận, một trận chiến chân chính, không dựa vào ngoại vật.

- Tại Thần Quốc, từ lúc mười tuổi, không ai dám khiêu chiến ta.

- Ta có thể cho đệ tử Kiếm tông ở đây quan sát không?

- Bên chỗ ta, Kiếm đạo chia làm ba cảnh giới, loại thứ nhất: Mộc Kiếm cảnh, loại thứ hai, Thần Kiếm cảnh, loại thứ ba: Mộc Kiếm cảnh. Mỗi một chuôi kiếm, đại diện cho một loại Kiếm đạo cảnh giới. Mà ngươi bây giờ, hẳn là Thần Kiếm cảnh, cho nên, ngươi có thể cầm Thiên Tru kiếm!

- Được.

Diệp Huyền lắc đầu:

Tiểu nữ hài nhẹ nhàng ngoắc tay, ngoài mười trượng một nhánh cây đột nhiên bay vào tay nàng.

Tiểu nữ hài nhìn sang:

Rồi hắn đột nhiên tan biến.

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền biến sắc, hắn cầm kiếm quét qua. Nhưng mà, một kiếm này lại quét vào không khí, sau một khắc, một thanh kiếm đã đâm vào trước ngực hắn.

Tiểu nữ hài gật đầu:

Diệp Huyền nhìn sang, tiểu nữ hài nói khẽ:

- Ta muốn thử mộc kiếm!

Cách đó không xa, Diệp Huyền biến sắc, hắn vừa muốn xuất kiếm, nhưng mà tiểu nữ hài đã quay lại, mà giờ khắc này, trên người hắn có mười đạo vết kiếm!

Và nàng đột nhiên mờ đi!

- Tốc độ ngươi quá chậm.

- Ra tay đi!

Kiếm vào nửa tấc!

Máu tươi bắn tung tóe!

Mà gần như là cùng lúc, một kiếm Diệp Huyền đâm về phía tiểu nữ hài. Bản năng lựa chọn lấy mạng đổi mạng! Nhưng mà, trong nháy mắt hắn xuất kiếm, chẳng biết từ lúc nào nàng đã trở lại tại chỗ.

- Xin chỉ giáo!

Diệp Huyền đang định xuất kiếm, nhưng vào lúc này, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện ba tiểu nữ hài, sau một khắc, ba thanh kiếm đâm về giữa chân mày, phần gáy, phần bụng hắn! Toàn bộ là vị trí trí mạng!

Tiểu nữ hài đâm ra một kiếm, rất bình tĩnh, trực tiếp đâm lên hàn mang, nó tan biến trong nháy mắt!

Một điểm hàn mang hiện, trong nháy mắt đến trước mặt tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài nhìn hắn:

- Mắt trần, vĩnh viễn không sánh bằng tâm nhãn. Tốc độ xuất kiếm bằng tay, vĩnh viễn không sánh bằng dụng tâm xuất kiếm. Dùng tâm làm kiếm, dùng kiếm làm tâm, mới có thể nhanh nhất.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Tâm Kiếm sao?

Tiểu nữ hài gật đầu:

- Thử xem?

Diệp Huyền nhắm mắt lại, một lát sau, hắn đột nhiên tan biến, lần này tốc độ hắn đã nhanh hơn một chút, nhưng không rõ ràng.

Nơi xa, tiểu nữ hài đột nhiên đưa tay một kiếm.

Ầm!

Chấp niệm vừa buông, tâm tự nhiên nhẹ, tâm nhẹ kiếm nhanh!

Là buông xuống chấp niệm!

Nhận thua.

Bởi vì từ Thanh Thành đi đến bây giờ, hắn cơ bản chưa từng thua ai cả! Nhưng mà, thật tình không biết, cái này đã là chấp niệm! Rất nhiều thứ, càng cưỡng cầu, càng không thể, càng chấp niệm, càng mất đi!

Diệp Huyền hắn, không muốn thua bất kỳ ai ở cùng thế hệ tuổi trẻ, mà với cô bé này, hắn lại không hy vọng bại bởi đối phương.

Mà ngay lúc Diệp Huyền nói ra câu 'Ta đánh không lại ngươi', hắn đột nhiên cảm thấy thả lỏng, dễ dàng chưa từng có.

Thực lực nàng, kể cả là một vị Đế Cảnh cường giả cũng không sánh bằng!

Diệp Huyền cười khổ.

Trên thế giới, luôn có một số người ưu tú đến mức không thực, khiến người ta phải cảm thán, vì sao khoảng cách giữa người và người lại lớn như vậy chứ?

Nỗ lực rất quan trọng. Thế nhưng, nhiều khi thiên phú còn quan trọng hơn! Mà trừ thiên phú, nơi sinh cũng quan trọng không kém! Đáng sợ nhất là, người có gia thế tốt, vốn có thiên phú làm người ta tuyệt vọng lại nỗ lực hơn cả người bình thường. . .

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài:

- Ta đánh không lại ngươi!

Nhận thua!

Con người ấy mà, sợ nhất không phải thua, mà là không thua nổi.

Mà giờ khắc này, hắn hối hận, hối hận lúc trước váy trắng nữ tử ở đây lại không học tập Kiếm đạo cho tốt! Còn bây giờ, có muốn học cũng không tìm thấy người! Chỉ có thể dựa vào bản thân mà lục lọi!

Hắn đã thực sự cảm nhận được khoảng cách.

Khoảng cách!

Nơi xa, Diệp Huyền yên lặng.

- Tâm vô tạp niệm, một kiếm Tru Tiên.

Tiểu nữ hài nhìn hắn:

Diệp Huyền trở lại tại chỗ!

Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nữ hài:

- Lại đánh một trận?

Lại đánh một trận!

Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền. Hắn rất bình tĩnh, chỉ nhìn tiểu nữ hài.

Nhưng mà, tiểu nữ hài lại là lắc đầu:

- Ngươi có điều ngộ ra, sẽ có thay đổi, đáng tiếc, ngươi bây giờ vẫn không phải đối thủ của ta.

Nói xong, nàng mở tay ra, nhánh cây chậm rãi bay sang một bên rồi hạ xuống.

Mà lúc này, chuôi nhánh cây kia lại đột nhiên bay đến trước mặt tiểu nữ hài, nó hơi hơi rung động. Nhánh cây vốn không Linh, thế nhưng vừa rồi tiểu nữ hài đã giao phó cho nó một tia Linh. Kiếm bởi vì người mà sống!

Tiểu nữ hài nhẹ nhàng vuốt ve một thoáng, nói khẽ:

- Ngươi không thích hợp đi theo ta, ở lại đây đi, để kiếm ý nơi này tẩm bổ ngươi, nếu có cơ duyên ắt có một phen tạo hóa!

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Dường như nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên dừng lại, nói khẽ:

- Ngươi thua! Bên ta sẽ tiếp quản Thần Võ thành.

Nói xong, nàng đi về nơi xa.

Thế nhưng rất nhanh, nàng lại ngừng lại, sau đó quay người:

- Ngươi hi vọng Thần Võ thành tự do?

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu nữ hài nói:

- Nếu ngươi thay ta làm một chuyện, ta sẽ để Thần Võ thành tự do mười năm!

Mười năm!

Diệp Huyền hỏi:

- Chuyện gì?

Nếu cô bé này nguyện ý cho thời gian mười năm, đối với hắn là một chuyện tốt. Mười năm, hắn có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện!

Nhưng vào lúc này, tiểu nữ hài nói:

- Về sau ngươi sẽ biết, ngươi đi theo ta!

Diệp Huyền:

“...”

Cứ như vậy, Diệp Huyền đi theo tiểu nữ hài rời khỏi Thần Võ thành.

Phía trên một con cự long hoàng kim, tiểu nữ hài đứng đầu tiên, nàng chắp tay sau lưng, hai mắt khép hờ. Bên cạnh là Diệp Huyền, mà phía sau hai người, là mười một tên cường giả áo đen.

Diệp Huyền không nhịn được hỏi:

- Ngươi cần ta làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận