Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3374: Nửa khắc thôi là được

Diệp Huyền bật cười ha ha, hắn xoè tay ra, Kiếm Khư xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Thực ra hắn đã muốn chiến một trận với cường giả Cổ Thần giai từ lâu rồi!

Đại Thánh Nhân?

Quá yếu!

Chỉ khi chiến đấu với cường giả Cổ Thần giai chân chính thì mới có thể tìm được điểm chưa hoàn thiện của mình!

Sau khi Kiếm Khư xuất hiện, cơ thể Diệp Huyền vụt đi. Ngay sau đó, một đường kiếm quang loé lên trong không trung!

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Hơn nữa đây còn là bốn trăm tám mươi hai đường Bạt Kiếm Định Sinh Tử xếp chồng!

Một quyền cực kì bình thường!

Uy lực trong đường quyền vừa rồi kinh khủng đến vậy!

Không bình thường một chút nào!

Hắn vừa dừng lại thì không gian phía sau lập tức bùng cháy, sau đó hoá thành hư vô!

Uy lực trong đường kiếm này đã vượt qua cả Đại Thánh Nhân!

Có điều, Diệp Huyền lại nhếch miệng!

Đối mặt với cường giả như thế này, hắn bắt buộc phải dốc toàn lực, không được coi thường một chút nào!

Máu tươi tràn ra từ khoé miệng Diệp Huyền!

Cái tên này mới chỉ đạt Đăng Thiên cảnh thôi mà!

Trông thấy uy lực trong đường kiếm của Diệp Huyền, Mục Tôn bèn nhíu mày, ánh mắt hắn ta loé lên vẻ ngạc nhiên.

Tuy nhiên một quyền bình thường này lại khiến đường kiếm quang của Diệp Huyền nát vụn. Cùng lúc đó, cả người hắn lùi về phía sau cả vạn trượng!

Đúng lúc ấy, Mục Tôn đột nhiên chỉ tay lên trời.

Mục Tôn không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn bước lên phía trước và đánh một quyền!

Rầm!

Trong đợt giao tranh này, hắn đã bại!

Đây mới là đối thủ mà hắn mong muốn!

Chỉ trong chớp mắt, chỉ ấn đã tới trên đỉnh đầu Diệp Huyền!

Cũng may đây là một tinh vực bỏ hoang, bằng không với chỉ ấn này e là hàng trăm vạn sinh linh ở đây sẽ hi sinh hết!

Rầm!

Rầm rầm!

Lúc này, Mục Tôn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Trên bầu trời, một lốc xoáy màu đen cực lớn đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, một chỉ ấn dài cả trăm trượng lao thẳng xuống từ lốc xoáy màu đen ấy!

Dứt lời, một thanh phi kiếm đột nhiên chém đến trước mặt hắn ta. Tuy nhiên, Mục Tôn chẳng thèm nhúc nhích, thanh phi kiếm kia của Diệp Huyền lập tức vỡ tan!

Diệp Huyền mỉm cười: "Tiếp đi!"

Mục Tôn nhìn hắn: "Chẳng trách bọn họ không phải là đối thủ của ngươi! Mới Đăng Thiên cảnh mà đã tiếp được hai chiêu của ta, ngươi là người đầu tiên đấy!"

Khoảnh khắc ấy, cả tinh vực lập tức bùng cháy!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền rơi xuống từ không trung. Khi rơi xuống dãy núi phía dưới, cả dãy núi lập túc hoá thành hư vô!

Trong một vực thẳm nào đó, hắn cầm kiếm chống trên mặt đất, khoé miệng không ngừng chảy máu.

Trong mắt hắn tràn ngập ý chí chiến đấu!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền sử dụng tâm niệm. Chỉ trong chớp mắt, mười mấy đường phi kiếm chém lên chỉ ấn kia. Tuy nhiên, chỉ ấn kia không bị làm sao cả, nó vẫn lao thẳng xuống!

Hắn chém kiếm lên chỉ ấn kia...

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền nhón chân phải, rút kiếm và xông lên!

Mà lúc này, Diệp Huyền bỗng xuất hiện trước mặt Mục Tôn rồi lại chém kiếm xuống!

Đường kiếm này khác so với đường kiếm ban nãy, nó ẩn chứa sát thế vô cùng vô tận!

Mục Tôn búng tay!

Uỳnh!

Luồng sát thế của Diệp Huyền lập tức biến mất, cùng lúc đó cả người hắn bay ngược về phía sau!

Có điều lần này Mục Tôn cũng phải lùi mấy trượng!

Không những thế, trên đầu ngón tay hắn ta còn có một vết kiếm chém!

Mục Tôn nhì vết kiếm chém trên đầu ngón tay mà trầm mặc!

Diệp Huyền đả thương hắn ta!

Mục Tôn bật cười ha ha: "Cho ngươi mười năm à?"

Diệp Huyền nói: "Ngươi để ta nâng cao thực lực đã!"

Mục Tôn mỉm cười: "Rồi sao?"

Diệp Huyền lau máu bên khoé miệng: "Hiện giờ ta không đánh lại ngươi!"

Mục Tôn híp mắt lại: "Sao?"

Mục Tôn đang định ra tay một lần nữa thì lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ngươi đợi đã!"

Uỳnh!

Thanh phi kiếm vỡ vụn!

Mục Tôn nhìn Diệp Huyền: "Tốc độ này cũng chẳng có ý nghĩa gì với ta đâu!"

Diệp Huyền nhếch miệng cười. Ngay sau đó, hắn đã xông đến trước mặt Mục Tôn. Hắn còn chưa xuất kiếm thì Mục Tôn đã đánh một quyền!

Tốc độ cực nhanh!

Uỳnh!

Một quyền này xuất hiện, Diệp Huyền bèn bay đi cả vạn trượng. Không gian cả chục vạn trượng phía sau hắn cũng biến thành hố đen!

Cường giả Cổ Thần giai!

Mỗi một lời nói hành động đều đủ để huỷ diệt đất trời!

Mục Tôn giơ tay lên chắn.

Nói đoạn, hắn ta bèn bước lên phía trước một bước. Hắn ta đang định ra tay tiếp thì lúc này, một thanh phi kiếm bỗng chém đến trước mặt hắn ta.

Mục Tôn liếc nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa: "Ngươi thực sự rất yêu nghiệt! Nhưng tiếc là ngươi không nên giết người của Thần Chi Mộ Địa!"

Yêu nghiệt thật!

Diệp Huyền mới chỉ đạt Đăng Thiên cảnh!

Thực ra chuyện này là hoàn toàn không có khả năng.

Diệp Huyền lắc đầu: "Nửa khắc thôi là được!"

Nói đoạn...

Uỳnh!

Một luồng khí tức cực lớn đột nhiên cuộn trào trong cơ thể Diệp Huyền!

Luồng khí tức này càng lúc càng mạnh!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Mục Tôn không khỏi nhíu mày: "Ngươi đang làm gì thế?"

Khí tức trên người Diệp Huyền càng lúc càng mạnh, cùng với đó không gian xung quanh hắn cũng sôi sục hẳn lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận