Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1094: Không biết là chủng loại gì

Quyền tung ra...

Ầm ầm!

Không gian trước mặt tiểu nữ hài trực tiếp sụp đổ, một luồng sức mạnh to lớn lập tức đánh bay bốn người lão giả lưng còng, trong đó, nhục thân của lão giả lưng còng dẫn đầu còn trực tiếp nổ vỡ, chỉ còn lại linh hồn!

Mà ba người còn lại cũng đều bị thương nặng!

Thực lực của tiểu nữ hài quá đáng sợ!

Mà cách đó không xa, sau khi lão giả lưng còng đó dừng lại, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tức giận quát: “Còn không ra tay?”

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nàng lại lấy một cây kẹo hồ lô khác ra liếm, sau đó hỏi: “Ra tay không?”

Trong tầng mây, bạch y lão giả của Thần Điện kia nhìn chằm chằm vào tiểu nữ hài mà chẳng nói gì cả!

Nói xong, nàng lao thẳng tới.

Gần như chỉ trong phút chốc, hắn ta chém thẳng một đao lên hai cái sừng trên đầu tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài đi về phía bốn người lão giả lưng còng, nàng nhoẻn miệng cười: “Thật ra, ta cũng hơi muốn ăn thịt người...”

Tốc độ nhanh đến cực điểm!

Tiểu nữ hài nghĩ ngợi, sau đó nàng đưa cây kẹo hồ lô tới trước mặt hắn: “Cầm hộ ta!”

Nhìn thấy một màn này, mọi người lập tức ngây người!

Tiểu nữ hài nhìn về phía lão giả lưng còng cách đó không xa: “Hắn ta không dám ra tay! Ngươi đợi ta ăn xong cây kẹo hồ lô này, sau đó ta sẽ đánh chết các ngươi!”

Ầm!

Diệp Huyền vội vàng nhận lấy cây kẹo hồ lô.

Diệp Huyền hơi chần chừ, sau đó nói: “Hay là đánh chết bọn họ trước rồi ăn sau?”

Cách đó không xa, sắc mặt của bốn người lão giả lưng còng thay đổi, lúc này, môn chủ Thiên Môn trong số đó đột nhiên xông ra, trong nháy mắt hắn ta lao ra ngoài đó những tàn ảnh lần lượt xuất hiện sau lưng hắn ta.

Môn chủ Thiên Môn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Tại sao? Tại sao? Ngươi...”

Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhẹ giọng bảo: “Dương ca không ở đây! Ta có thể ăn! Dù sao hắn ta cũng không biết, ha ha...”

Lúc này, tiểu nữ hài chợt há miệng cắn một cái.

Trong ánh mắt của mọi người, thanh đao đó của môn chủ Thiên Môn trực tiếp hóa thành bột!

Mà môn chủ Thiên Môn đó đang định lùi lại thì lúc này, tiểu nữ hài lại trực tiếp dùng một tay tóm lấy cổ họng hắn ta.

Nàng không hề nói đùa!

Đầu óc Diệp Huyền cũng trống rỗng!

Cứ như vậy, trong ánh mắt của tất cả mọi người, tiểu nữ hài trực tiếp nuốt chửng môn chủ Thiên Môn đó!

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, tiểu nữ hài nuốt chửng đầu của môn chủ Thiên Môn!

Diệp Huyền nuốt nước miếng, sau đó nói: “Ngươi... thật sự ăn thịt người sao?”

Phập!

Tiểu nữ hài nhún vai: “Các ngươi có thể ăn yêu thú vậy tại sao yêu thú không thể ăn các ngươi?”

Diệp Huyền gật đầu: “Có!”

Tiểu nữ hài nhìn về phía hắn: “Các ngươi không ăn thịt heo sao?”

Mọi người: “...”

Cách đó không xa, ba người lão giả lưng còng đó đã bắt đầu run rẩy...

Lúc này, tiểu nữ hài đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng duỗi tay ra, Diệp Huyền vội vàng đưa cây kẹo hồ lô tới.

Tiểu nữ hài nhận lấy, sau đó liếm kẹo, nhẹ giọng bảo: “Hình như không ngon bằng kẹo hồ lô!”

Tiểu nữ hài này nói muốn ăn thịt người cũng không phải đang nói đùa!

Quá máu me!

Diệp Huyền nhìn mà da đầu hơi tê rần...

Nàng thật sự sẽ ăn thịt người!

Diệp Huyền: “...”

Nghe được lời của tiểu nữ hài, vậy mà Diệp Huyền lại không có cách nào phản bác!

Nhân loại tàn sát những súc sinh nhỏ bé yếu ớt làm thức ăn, vậy tại sao những sinh linh cường đại khác lại không thể coi nhân loại là thức ăn?

Đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm!

Đúng lúc này, tiểu nữ hài chợt hỏi: “Vừa rồi ta ăn gì thế?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó vội vàng đáp: “Không, ngươi chỉ ăn kẹo hồ lô thôi, cũng không ăn gì khác cả!”

Tiểu nữ hài nhìn hắn, chớp mắt: “Thật sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Thật!”

Tiểu nữ hài gật đầu: “Ta là người theo chủ nghĩa ăn chay, ừm, ta chỉ ăn chay thôi!”

Diệp Huyền: “...”

Trong ánh mắt của mọi người, tiểu nữ hài lại vung tay một cái, Thiên Tru Kiếm bay thẳng vào trong tay nàng, ngay sau đó, nàng cầm Thiên Tru Kiếm bất ngờ bổ một nhát lên đầu mình!

Đám người Diệp Huyền cũng nhìn về phía tiểu nữ hài, đây cũng là chuyện mà bọn họ muốn biết!

Nhục thân đã đạt đến trình độ gì sao?

Giản Tự Tại đi đến trước mặt tiểu nữ hài, nàng liếc mắt nhìn cặp sừng trên đầu đối phương, sau đó hỏi: “Nhục thân của ngươi đã đạt đến trình độ nào rồi?”

Khóe miệng của Diệp Huyền hơi co giật, tiểu nữ hài này không biết mình là gì luôn...

Nàng phủi nhẹ vạt áo trước ngực, cười bảo: “Trận pháp đó khá thú vị đấy!”

Nhìn thấy Giản Tự Tại, vẻ mặt của lão giả lưng còng ở cách đó không xa lại bình tĩnh khác thường.

Diệp Huyền nhìn thẳng, tiểu nữ hài nhìn Giản Tự Tại, Giản Tự Tại cũng đang nhìn tiểu nữ hài.

Tiểu nữ hài liếc mắt quan sát Giản Tự Tại, gật đầu: “Chắc ngươi đánh nhau giỏi lắm!”

Giản Tự Tại cười bảo: “Ngươi là yêu thú?”

Tiểu nữ hài gật đầu.

Giản Tự Tại lại hỏi: “Chủng loại gì?”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu nữ hài xoa cái sừng trên đỉnh đầu mình, sau đó đáp: “Có khả năng ta thuộc loài trâu!”

Giản Tự Tại!

Đúng lúc này, đột nhiên trên bầu trời phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, rất nhanh, một nữ tử đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Tiểu nữ hài này thật sự ăn thịt người!

Không đúng, nên nói là sợ hãi mới phải!

Tiểu nữ hài liếm kẹo hồ lô trong tay, sau đó nàng nhìn về phía ba người lão giả lưng còng ở phía xa, lúc này, sắc mặt của ba người đó đã trở nên cực kỳ nặng nề!
Bạn cần đăng nhập để bình luận