Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1597: Ta cần sự giúp đỡ của ngươi

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nếu đã là Vĩnh Sinh chi địa thì cũng có nghĩa là nơi này có Vĩnh Sinh chi kiếm?”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Cái này thì ta không biết.”

Hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn bèn liếc nhìn Tiểu Phạn rồi hỏi: “Tiền bối có biết thân thế của nàng ta không? Ý ta là trừ thân phận Thiên Mạch giả ra ấy!”

Hắc y nam tử nhìn Tiểu Phạn, hắn ta trầm mặc rồi đáp: “Ta không biết.”

Diệp Huyền suy tư.

Đúng lúc ấy, hắc y nam tử lại nói: “Có điều ta biết ngay từ đầu nàng ta đã ở đây rồi, có lẽ còn trước cả Dị Thú Kinh.”

Nghe vậy, Diệp Huyền ngạc nhiên: “Trước cả Dị Thú Kinh ư?”

Hắc y nam tử gật đầu: “Đúng vậy. Có điều cụ thể thì chắc phải Dị Thú Kinh mới biết. Với cả nếu có thể thì cố gắng đừng đối đầu với Dị Thú Kinh!”

Thế thì hắn phải đối đầu với nàng kiểu gì chứ!

Diệp Huyền hỏi: “Nàng ta thế nào?”

Triệu hồi tất cả dị thú!

Hắc y nam tử nói: “Huyền Ngoa…”

Diệp Huyền chau mày: “Nàng ta mạnh vậy sao?”

Đương nhiên là hắn hiểu. Thực ra như vậy cũng là lẽ thường. Ngươi không có thực lực thì dù có là đồng minh cũng sẽ biến thành kẻ địch. Còn nếu ngươi có thực lực mạnh thì kẻ địch cũng có thể trở thành đồng minh!

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Hắc y nam tử đáp: “Trước kia ta từng gặp nàng ta, chỉ có thể nói với ngươi rằng ngươi mạnh thì nàng ta là một đồng minh tốt nhất của ngươi. Còn ngươi mà yếu thì… ngươi hiểu đấy!”

Hắc y nam tử nói: “Hiện giờ là lúc nàng ta yếu nhất thôi, đợi nàng ta hồi phục thì ngươi sẽ thấy nàng ta còn mạnh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Hơn nữa lúc ấy nàng ta có thể triệu hồi tất cả dị thú! Ngươi thấy mình có đánh lại được nàng ta hay không?”

Hắc y nam tử mỉm cười: “Nàng không đơn giản đâu, cứ nói với ngươi như vậy cái đã! Nếu không nhờ có Thiên Mạch giả bảo vệ ngươi thì chẳng ai có thể giúp ngươi đâu. Có là ta thì cũng không thể đối đầu với nàng ta!”

Diệp Huyền lắc đầu cười: “Tiền bối, cũng không phải ta muốn đối đầu với nàng ta, mà là nàng ta cứ nằng nặc muốn giết ta! Ta đã đồng ý với Huyền Ngoa rằng sẽ liên thủ với những dị thú rồi.”

Lúc này, hắc y nam tử lại nói: “Nói lệch chủ đề quá rồi. Khí bên trong Vĩnh Sinh chi địa là âm dương nhị khí. Dương khí chính là sinh khí, còn âm khí thì là tử khí. âm dương nhị khí tương sinh tương khắc, còn nhị khí này không phải trời sinh đã tồn tại mà có được nhờ tu luyện.”

Mí mắt Diệp Huyền giật giật, nếu Dị Thú Kinh thực sự có thể làm được điều này thì đúng là quá kinh khủng rồi!

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Với thực lực và thể chất thiên phú của ngươi, ngươi có thể tu luyện được tử khí nhanh thôi. Sau khi tu luyện thành công, ta sẽ tặng cho ngươi một trang bị!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Đây chính là hiện thực!

Hình như nghĩ tới điều gì đó, hắn bèn thầm nói: “Tầng chín tiền bối, ngươi có bảo vật gì không?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Được!”

Tu luyện Tử Nhân kinh!

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, vội vàng nói: “Trang bị gì vậy?”

Tử khí này ở trong cơ thể hắn sẽ dung nhập vào thân thể hắn, thân thể bình thường hoàn toàn không thể chịu nổi, cũng chỉ có kiếm thể của hắn mới có thể ngăn cản tử khí trước mặt này, hơn nữa còn chung sống hòa bình với hắn.

“Trang bị!”

Vính Sinh chi địa, trong một sơn cốc, xung quanh sơn cốc có ba ngọn núi lớn, ba ngọn núi lớn bao bọc lấy sơn cốc.

......

Thời gian sau đó, Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng tu luyện Tử Nhân kinh dưới sự chỉ điểm của hắc y nam tử.

Hắc y nam tử mỉm cười: “Ngươi cứ tu luyện thành công bất tử chi thân đi đã rồi hẵng nói!”

Không thể không nói, tử khí mà Tử Nhân kinh này tu luyện ra quá khủng bố!

Hoàn toàn không giống loại tử khí mà hắn đã từng nhìn thấy trước kia, trước kia hắn cũng từng nhìn thấy tử khí, nhưng còn kém xa tử khí hắn tu luyện bây giờ, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Hơn nữa, bây giờ xem ra hắn đã hiểu rõ vì sao hắc y nam tử lại nói thể chất của hắn thích hợp để tu luyện Tử Nhân kinh.

Không thể không nói, hắn khá là mong chờ. Hắc y nam tử trước mắt này chắc chắn không phải một người bình thường, bảo vật mà đối phương cho hắn chắc chắn không thể là thứ đồ bình thường.

Tầng thứ chín đáp: “Còn lâu ta mới tin ngươi!”

Diệp Huyền cười tươi rói: “Ta chỉ hỏi thôi!”

Tầng thứ chín đề cao cảnh giác: “Tiểu tử, ngươi đừng có đánh chủ ý lên ta.”

Trong sơn cốc, trải rộng đủ các loại hoa màu sắc sặc sỡ, đây quả thực chính là một biển hoa, ở bên trong có rất nhiều loại, đẹp không sao tả xiết.

Ở giữa biển hoa, một người đàn ông mặc áo trắng đang nhẹ nhàng tưới một trong những bông hoa rực rỡ sắc màu.

Trông bạch y nam tử có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo trắng tinh, không nhiễm bụi bặm. Hắn ta mày kiếm tinh xảo, sống mũi cao, khóe miệng thỉnh thoảng lại hơi nhấc lên, mang theo một nụ cười xấu xa. Động tác của hắn ta rất dịu dàng, giống như đang vuốt ve người yêu vậy.

Nhưng vào lúc này, bạch y nam tử đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn lại, ở cửa vào của sơn cốc có một nữ tử đang chầm chậm đi tới.

Người tới chính là Dị Thú Kinh.

Bạch y nam tử nói: "Các hạ xin dừng bước!"

Dị Thú Kinh dừng bước.

Bạch y nam tử sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi ra khỏi sơn cốc, hắn ta nhìn thoáng qua Dị Thú Kinh, cười nói: "Chúc mừng!"

Dị Thú Kinh nhìn bạch y nam tử này: "Chu Yếm, ta cần sự giúp đỡ của ngươi."

Bạch y nam tử tên là Chu Yếm hỏi: "Huyền Ngoa?"

Dị Thú Kinh gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận