Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 772: Thần Võ Thành? Kiếm Tông?

Lâm Tòng Vân đi đến trước mặt Diệp Huyền, cười nói:

- Diệp tiểu hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ha ha!

Diệp Huyền thi lễ thật sâu:

- Thật sự đa tạ!

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Diệp tiểu hữu khách khí.

Nói xong, hắn do dự một chút, sau đó nói:

- Tiểu hữu muốn rời đi nơi này?

- Thần Võ Thành!

Lâm Tòng Vân gật đầu:

- Nơi nào?

- Thần Võ Thành?

- Có một nơi, ta đề cử tiểu hữu nên đi!

- Thần Võ Thành này có phải là địa phương nữ võ thần kia sáng lập?

Diệp Huyền gật đầu.

- Bên trong mảnh tinh hệ này, Thần Võ Thành này là một trong số ít địa phương có thể khiến cho Tinh Chủ kia vô phương nhúng tay vào, nói thật, tiểu hữu, chắc chắn Tinh Chủ kia sẽ không từ bỏ, dù sao, món chí bảo trên người ngươi quá mức trân quý. Chỉ có điều bây giờ, có thể đối phương sẽ không trắng trợn tới cướp!

Diệp Huyền hỏi:

Lâm Tòng Vân nói:

Diệp Huyền nhíu mày:

- Đúng vậy, đó là một nhân vật trong truyền thuyết.

Lâm Tòng Vân trầm giọng nói:

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền:

Lúc này, An Lan Tú đột nhiên nói:

Lâm Tòng Vân gật đầu:

- Một địa phương mà cả Tinh Chủ kia cũng không dám tùy tiện trêu chọc, ngươi nói có mạnh không?

- Một tông môn kiếm tu? Rất mạnh sao?

Lúc này, Chiến Quân đột nhiên đi tới, hắn đi đến trước mặt Diệp Huyền, trầm giọng nói:

- Kiếm Tông?

Nói xong, hắn và Chiến Quân quay người rời đi.

- Ở chỗ đó, không chỉ có Võ Viện, mà còn có Kiếm Tông, tiểu hữu ngươi tu kiếm, đi đến nơi này thật sự rất thích hợp.

- Đánh một trận không?

Liên Vạn Lý nhìn An Lan Tú, mỉm cười:

Lâm Tòng Vân cũng rời đi, An Lan Tú đang muốn rời khỏi, lúc này, Liên Vạn Lý đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.

Diệp Huyền hỏi:

- Diệp huynh, cung chủ tìm ngươi!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó ôm quyền với Lâm Tòng Vân:

- Lâm tiền bối, trở về lại trò chuyện!

Lâm Tòng Vân cười nói:

- Vậy thì đi Thần Võ Thành!

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền nhìn về phía An Lan Tú, người sau gật đầu.

An Lan Tú nhìn về phía Liên Vạn Lý:

- Ngươi ưa thích hắn?

Liên Vạn Lý ngây ngẩn cả người:

- Ưa thích hắn? Diệp Huyền sao?

An Lan Tú gật đầu.

Liên Vạn Lý đang muốn nói chuyện, An Lan Tú nói:

- Ngươi chính là ưa thích hắn!

Có một tia khiêu khích!

Liên Vạn Lý chau lại lông mày:

Vị Ương Thiên cau lại chân mày:

- Ta muốn rời khỏi nơi này.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Nguyên nhân chân chính là gì?

Vị Ương Thiên đột nhiên nói:

- Thứ nhất, ta thích tự do, không thích bị trói buộc. Thứ hai, thực lực của ta còn chưa đủ mạnh, không đủ để khiến các thế lực lớn trong Vị Ương Tinh Vực thần phục.

...

Diệp Huyền đi theo Chiến Quân đi tới phòng đá của Vị Ương Thiên, trong nhà đá ngoại trừ Vị Ương Thiên, còn có một nữ tử, chính là Họa Sư.

Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Họa Sư đột nhiên nói:

- Ngươi có hứng thú thống lĩnh Vị Ương Tinh Vực hay không?

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó lắc đầu.

Họa Sư hỏi:

- Vì sao?

Diệp Huyền cười khổ:

An Lan Tú: "..."

- Ưa thích hắn vô sỉ có được không?

Liên Vạn Lý suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói:

- Vì sao ưa thích hắn?

An Lan Tú trầm mặc một lát, sao đó lại hỏi:

- Bổn vương đúng là ưa thích hắn!

- Sợ liên lụy chúng ta sao?

Diệp Huyền nói:

- Món bảo vật kia ở trên người ta, chắc chắc bọn hắn sẽ không bỏ qua, ta lưu lại nơi này, chỉ mang đến cho nơi này tai họa vô tận. Hơn nữa, ta cũng muốn đi ra ngoài lịch luyện một phen.

Vị Ương Thiên và Họa Sư nhìn nhau, cuối cùng, Vị Ương Thiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Đã quyết định cả rồi?

Diệp Huyền gật đầu.

Vị Ương Thiên đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Huyền:

- Chuẩn bị đi nơi nào?

Diệp Huyền đến:

- Thần Võ Thành.

Vị Ương Thiên khẽ gật đầu:

- Đúng là một chỗ không tệ, vừa vặn thích hợp với ngươi, khi nào ngươi đi?

Diệp Huyền cười nói:

- Hai ngày nữa, còn có một số việc nhỏ vẫn chưa xử lý xong xuôi.

Vị Ương Thiên nói:

- Đi thôi!

Diệp Huyền ôm quyền, quay người rời đi phòng đá.

Trong nhà đá, Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Ta đã sớm nói với ngươi, hắn không có hứng thú.

Họa Sư nói:

- Nhưng nếu như hai người chúng ta rời đi, Vị Ương Tinh Vực này...

Vị Ương Thiên lắc đầu:

- Có Bạch tiên sinh ở đây, không loạn được.

Họa Sư nhìn về phía Vị Ương Thiên:

- Chuẩn bị đi sao?

Vị Ương Thiên đi đến cửa phòng đá, nàng ngẩng đầu nhìn về tinh không phía chân trời:

- Những năm gần đây vẫn luôn thủ hộ Vị Ương, cũng chưa từng đi ra ngoài nhìn cho thật kỹ! Hiện tại, cũng nên đi ra nhìn xem một chút cho tốt.

Họa Sư cười nói:

- Xác thực, không có ràng buộc, ta tin tưởng ngươi sẽ càng trở nên cường đại!

Vị Ương Thiên nhìn về phía Họa Sư:

- Ngươi thì sao?

Họa Sư cười nói:

- Kết bạn đồng hành được chứ?

Vị Ương Thiên hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Dĩ nhiên!

Lúc này, Họa Sư dường như nghĩ đến chuyện gì, nàng đi đến bên cạnh Vị Ương Thiên:

- Ma Kha tộc...

Vị Ương Thiên nói khẽ:

- Chung sống hòa bình.

Họa Sư cười nói:

- Rất tốt.

...

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi phòng đá, hắn tìm đến chỗ Độc Cô Huyên.

Mà lúc này, Diệp Linh cũng đi ra từ bên trong Giới Ngục tháp, một nhà ba người đoàn tụ.

Diệp Huyền bắt đầu nấu cơm làm đồ ăn, mà Diệp Linh quanh quẩn đằng sau phụ giúp, thỉnh thoảng lại quấy rối, rất vui vẻ.

Nhìn Diệp Linh và Diệp Huyền vui vẻ, trên mặt Độc Cô Huyên cũng nổi lên nụ cười.

Một nhà ba người đoàn tụ, đây là sự tình mà trước đây nàng nghĩ cũng không dám nghĩ!

Bởi vì lúc đó, nàng đã làm tốt chuẩn bị chắc chắn phải chết.

Một lát sau, Diệp Huyền nấu xong đồ ăn, Diệp Linh đang muốn ăn, Diệp Huyền lại nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Mẫu thân, ngươi nếm thử xem.

Nghe Diệp Huyền nói, Diệp Linh trừng mắt nhìn, sau đó nàng gắp một miếng thịt nạc đặt vào trong chén của Độc Cô Huyên, cười hì hì một tiếng.

Độc Cô Huyên ấm áp trong lòng, nàng nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Linh, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ta nghe nói ngươi muốn rời khỏi Vị Ương Tinh Vực này?

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta muốn mang các ngươi đi cùng!

Ánh mắt Diệp Linh lập tức sáng lên, cao hứng nói:

- Tốt a!

Độc Cô Huyên lại có chút lưỡng lự.

Diệp Huyền nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Có phải là mẫu thân có lo lắng gì?

Độc Cô Huyên gật đầu.

Diệp Huyền để đũa xuống, nhìn về phía Độc Cô Huyên, người sau do dự một chút, sau đó nói:

- Ta muốn dẫn theo Linh Nhi đi Thần Võ Thành một chuyến!

Thần Võ Thành!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó cười nói:

- Ta cũng muốn đi Thần Võ Thành!

Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi cũng muốn đi Thần Võ Thành?

Diệp Huyền gật đầu:

- Đúng vậy, nghe nói bên kia có một Kiếm Tông, ta muốn đi học tập một thoáng!

Nói đến đây, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Vì sao mẫu thân muốn đi Thần Võ Thành?

Độc Cô Huyên do dự một chút, sau đó nói:

- Bên kia có khả năng có tin tức của phụ thân ngươi.

Phụ thân!

Nghe được hai chữ này, Diệp Huyền hơi nhíu lại chân mày, cách đó không xa, Diệp Linh cũng buông đũa xuống.

Đối với hai chữ này, hai huynh muội đều cảm thấy phi thường xa lạ.

Độc Cô Huyên nói khẽ:

- Hắn không phải một người vô tình.

Diệp Linh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Ta có ca ca là tốt rồi.

Nói xong, nàng tiếp tục ăn cơm.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Đến lúc đó chúng ta cùng đi.

Độc Cô Huyên khẽ gật đầu:

- Tốt!

Sau khi ăn xong, Diệp Huyền rời khỏi Táng Thiên Trường Thành, đi đến Ma Kha tộc.

Đối với Diệp Huyền, hiện tại Ma Kha tộc cũng xem như quen thuộc, bởi vậy, cũng không có người ngăn cản hắn.

Trên đỉnh núi, Diệp Huyền nhìn thấy Mạc Tà.

Mạc Tà nhìn Diệp Huyền:

- Dự định thế nào?

Diệp Huyền nói:

- Tu luyện, báo thù!

Mạc Tà khẽ gật đầu:

- Tính thêm ta nữa!

Diệp Huyền quay người rời đi.

Lần này tới, hắn chỉ muốn một đáp án.

Trên con đường báo thù, có thêm một người bạn, khẳng định là một chuyện tốt!

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận