Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1386: Không thể dùng cảnh giới để đánh giá

Lê Tiến Võ nhìn Giới Ngục tháp trong tay hồi lâu, vẻ do dự trong mắt hắn ta dần trở nên kiên định. Cuối cùng, hắn ta vẫn lựa chọn từ bỏ Giới Ngục tháp!

Hắn ta rất rõ, con người một khi đã mở ra cánh cửa của lòng tham thì rất khó để đóng lại!

Nghĩ đến đây, Lê Tiến Võ chuẩn bị cất Giới Ngục tháp đi. Thế nhưng đúng lúc ấy, Giới Ngục tháp bỗng nhiên rung lên. Ngay sau đó, cửa tầng thứ nhất của tháp bị bật ra!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Lê Tiến Võ sững sờ.

Cửa tháp bật ra ư?

Chẳng lẽ Giới Ngục tháp đã nhận hắn ta?

Nghĩ tới đây, Lê Tiến Võ lập tức thấy hơi kích động. Có điều, hắn ta vẫn cố gắng để bình tĩnh lại.

Lúc này, cái tháp vẫn đang rung lên như đang muốn nói gì đó.

Hắn ta có thể sở hữu cái tháp này không?

Đây là bảo vật mà tiên tri đã để lại, nếu như hắn ta có được nó thì chắc chắn sẽ tạo ra một sự thay đổi vô cùng lớn!

Nhưng vẫn do dự!

Thế nhưng ngược lại, hắn ta lại thấy đây đúng là một cơ duyên trời ban!

Thấy vậy, Lê Tiến Võ lập tức siết chặt tay lại.

Lúc này, Giới Ngục tháp bỗng rung mạnh hơn, sau đó nó khẽ bay đến trước mặt Lê Tiến Võ, nhẹ nhàng cọ vào tay hắn ta.

Lê Tiến Võ do dự một lát rồi khẽ hỏi: “Ngươi muốn nhận ta làm chủ sao?”

Hắn ta vẫn do dự!

Lúc này, trong lòng hắn ta đang nôn nao vô cùng, không ngờ cái tháp này lại muốn nhận hắn ta làm chủ!

Cái tháp lập tức gật đầu.

Lí trí nói cho hắn ta biết là không!

Lê Tiến Võ có thể cảm nhận được rằng cái tháp này đang khao khát được nhận hắn ta làm chủ!

Hắn ta là một người rất lí trí, biết một khi chiếc tháp này nhận mình làm chủ thì mình sẽ trở thành kẻ phản bội ở Vạn Duy học viện! Tới khi đó, kẻ địch của hắn ta sẽ là cả Ngũ Duy vũ trụ!

Lê Tiến Võ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Chưa bao giờ hắn ta do dự như vậy cả!

Rất thân thiết!

Diệp Huyền mỉm cười: “Bọn họ còn xấu xa hơn ta kìa, chẳng phải sao?”

Diệp Huyền thấy vậy bèn nhếch khóe miệng, hắn nhìn quả cầu thủy tinh trong lòng bàn tay. Ban nãy hắn đã ghi lại hết mọi việc xảy ra bằng quả cầu này!

Liên Thiển nói: “Đương nhiên là không giống rồi! Cảnh giới ở Ngũ Duy vũ trụ phức tạp hơn Tứ Duy vũ trụ một chút.”

Dứt lời, hắn ta vớ lấy Giới Ngục tháp, quay người biến mất ở tận cùng phía chân trời.

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Lập Càn Khôn là sao?”

Khoảng nửa khắc sau, hắn ta bỗng nhiên mở mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: “Đời người phải cược một ván mới được!”

Liên Thiển đáp: “Ít nhất cũng phải là phá Thiên Cơ!”

Diệp Huyền hỏi: “Thế Trần Thiên là cảnh giới gì?”

Liên Thiển đáp: “Càn là trời, Khôn là đất, Càn Khôn chính là trời đất. Lập Càn Khôn là chỉ ngươi có hiểu biết nhất định về trời đất. Ví dụ, ngươi biết linh khí được hình thành như thế nào, biết không gian được hình thành như thế nào, biết bản chất của vạn vật… Hiện giờ ngươi đang ở Càn Khôn cảnh. Có điều ngươi là kiếm tu hơn nữa còn là kiếm tu Phá cảnh, cộng thêm Thiên Tru kiếm, Trấn Hồn kiếm, thêm cả huyết mạch và nhục thân của ngươi, sức chiến đấu của ngươi không hề thấp hơn một cường giả âm Dương cảnh. Có điều nếu gặp phải cường giả Sinh Tử cảnh thì hiện giờ ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của đối phương đâu!”

Phương hướng mà hắn ta biến mất ngược lại với Vạn Duy học viện!

Diệp Huyền nói: “Mời Liên Thiển cô nương giải đáp thắc mắc!”

Liên Thiển khẽ nói: “Thiên địa sơ khai, vạn vật khởi sinh, nguyên khí bao trùm, càn khôn thiết lập, âm thức dương kích, phân bổ nguyên khí. Người có kì kinh bát mạch, chúng nằm trong cơ thể của con người, rất khó để đong đếm, điều hòa trung khu là nguồn gốc của linh hồn. Phàm là người có năng lực, giác ngộ được trật tự vận chuyển của thiên địa tứ thời, lĩnh hội được kì kinh bát mạch, nhắm mắt tịnh tâm tu luyện thì sẽ nhìn thấy được tinh hồn mênh mang như biển sao, rộng lớn như đất trời càn khôn.”

Nói đến đây, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Cảnh giới ở đây có liên quan đến kì kinh bát mạch của con người. Vài cảnh giới thấp thì thôi ta không nói với ngươi nữa. Thủy Nguyên cảnh, lập Càn Khôn, khởi âm Dương, hiểu Sinh Tử, phá Thiên Cơ, minh Nhân Quả, nhập Luân Hồi. Ở Tứ Duy vũ trụ, cảnh giới của ngươi là Phá Mệnh thì ở đây, nếu xét về sức chiến đấu thì tương đương với Càn Khôn cảnh ở thế giới này. Nói một cách nghiêm ngặt hơn thì cũng chưa đạt đến mức đó đâu, đương nhiên sức chiến đấu của ngươi bét nhất cũng phải ở âm Dương cảnh!”

Lúc này, giọng nói của Liên Thiển vang lên: “Ngươi đúng là xấu xa thật đấy!”

Nói đoạn, hình như Diệp Huyền nhớ tới điều gì đó, hắn bèn hỏi: “Liên Thiển cô nương, cảnh giới ở Ngũ Duy vũ trụ phân chia như thế nào thế? Hay là giống với Tứ Duy vũ trụ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết rồi!”

Liên Thiển đáp: “Điều quan trọng nhất vẫn là nâng cao thực lực!”

Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Thế nữ tử váy trắng kia thì sao?”

Nữ tử váy trắng!

Liên Thiển trầm mặc.

Diệp Huyền hỏi: “Sao vậy?”

Liên Thiển khẽ nói: “Đến Nhân Quả mà nàng cũng đánh được… Thế nên, ít nhất nàng cũng phải là… À không, không thể dùng cảnh giới để đánh giá về nàng được, nàng đã không nằm trong quy tắc nữa rồi. Thế nên mong ngươi lần sau đừng hỏi những câu hỏi ngu ngốc như vậy nữa, bắng không ta sẽ đánh ngươi đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Liên Thiển lại nói: “Ngươi phải nhớ rằng cảnh giới không đại diện cho tất cả. Ví dụ như ngươi, nhìn ngươi rất dễ bị bắt nạt bởi vì cảnh giới của ngươi thấp, nhưng sức chiến đấu của ngươi lại cao, đương nhiên đó là bởi ngươi có huyết mạch đặc biệt và rất nhiều thần trang.”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Liên Thiển tiếp tục nói: “Ngoài ra, còn có một nghề nghiệp đặc biệt như chú sư, một vài phù sư nữa… tóm lại là ngươi đừng có coi thường bất cứ ai.

Coi thường?

Diệp Huyền lắc đầu, hắn không dám coi thường người khác! Con người luôn luôn chết bởi coi thường kẻ địch!

Diệp Huyền không nghĩ nhiều nữa, hắn bèn quay người rời đi.

Chuyện này còn chưa kết thúc, hay nói đúng hơn là nó chỉ vừa mới bắt đầu!

Hiện giờ hắn vẫn chưa thể trực tiếp đối đầu với cường giả của Ngũ Duy vũ trụ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận