Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1502: Bi ai

"Kiếm tu?"

Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyền: "Có phải là vị nữ tử váy trắng ở sau lưng ngươi làm không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ừm."

Trương Văn Tú nói khẽ: "Lợi hại!"

Nói xong, nàng trầm mặc một lát sau đó lại bảo: "Muốn chữa trị tháp này thì phải dẫn nó đến chỗ sâu trong Học Hải, lợi dụng tài khí ở đó để chữa trị linh trí của nó!"

Diệp Huyền nhíu mày hỏi: "Tài khí?"

Trương Văn Tú gật đầu: "Tài Học chi khí, chỗ sâu trong Học Hải hội tụ vô số tài khí, năm đó tiểu tháp này sinh ra ở chỗ đó, bây giờ muốn cho nó triệt để khôi phục lại thì phải dẫn nó tới chỗ đó mới được."

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta cho ngươi biết, trước đây tiểu tháp này vô cùng kiêu ngạo bất tuân, ngoại trừ lão sư ra thì nó không nhận một ai hết, cho dù là phu tử cũng không thể sai sử nó, một khi nó khôi phục lại thì rất có thể sẽ không chịu sự khống chế của ngươi nữa!"

Trương Văn Tú nói: "Một khi khôi phục, rất có thể tháp này sẽ không bị ngươi khống chế nữa, khi đó rất có thể ngươi sẽ hoàn toàn mất đi nó!"

Nói xong, nàng trả Giới Ngục lại cho Diệp Huyền.

Trương Văn Tú nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi chắc chắn?"

Trương Văn Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Tâm tính của ngươi cũng không tệ!"

Giới Ngục tháp lập tức trở nên ngoan ngoãn!

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền: "Sau đó thì sao?"

Lúc này, Giới Ngục tháp đột nhiên rung động kịch liệt, dường như đang biểu đạt gì đó.

Diệp Huyền nói: "Văn Tú cô nương, không bằng chúng ta trực tiếp mở ra Vạn Duy thư ốc ra đi!"

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Giúp nó khôi phục đi!"

Trương Văn Tú đột nhiên đập Giới Ngục tháp một cái: "Câm miệng!"

Diệp Huyền cười nói: "Ta chưa từng xem nó là vật cá nhân của mình, sau khi nó khôi phục linh trí, nếu như nó không muốn đi theo ta thì ta cũng không cưỡng cầu, chỉ cần nó không chọn trở thành kẻ địch của ta là được, cho dù nó chọn trở thành kẻ địch của ta thì ta cũng sẽ không hối hận, bởi vì nó đã giúp ta đủ nhiều."

Trương Văn Tú nói: "Trừ phi bên trong thư ốc có thứ có thể khiến chúng ta vô địch, nếu không thì mở thư ốc đó ra chính là tự tìm đường chết! Đừng nói bây giờ, cho dù là hai người phu tử và Nữ Đế cũng không thể nào gánh nổi thư ốc này! Chớ xem thường những thế lực còn chưa có xuất hiện đó, năm đó khi lão sư còn ở đây thì bọn họ không dám ngoi đầu lên nhưng không có nghĩa là bọn họ yếu, bây giờ lão sư không có ở đây, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép Vạn Duy thư viện ta một nhà lớn mạnh! Một khi mở thư ốc ra, đó chính là giờ chết của chúng ta!"

Diệp Huyền gật đầu: "Chắc chắn!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ kéo dài như vậy mãi sao?"

Ý nghĩ này hắn đã có từ lâu rồi, học viện có thư ốc, hắn có tháp, chỉ cần hai phe bọn họ hợp tác với nhau, mở thư ốc ra là chuyện dễ như trở bàn tay.

Diệp Huyền trầm mặc.

...

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Thật ra thì đạt đến trình độ này của nàng hoàn toàn có thể khiến tất cả nhân quả tuyến không dính vào người mình, nhưng mà phần lớn những nhân quả này đều có liên quan tới Diệp Huyền.

Diệp Huyền gật đầu: "Đã hiểu!"

Nữ tử váy trắng không nói gì.

Trương Văn Tú nói khẽ: "Chỉ có thể kéo dài, chúng ta không có lựa chọn nào khác! Bởi vì một khi mở thư ốc ra, lúc đó, toàn thế lực trong Ngũ Duy vũ trụ đều sẽ chú ý tới nơi này! Đừng đánh giá thấp lòng tham của bọn họ!"

Bên trong tinh không, khí tức của Trần Thiên mới vừa xuất hiện thì toàn bộ tinh không đã trực tiếp sôi trào lên.

Vừa nói dứt câu, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên từ trong cơ thể hắn ta quét ra.

Trần Thiên lại nói: "Ta muốn xem rốt cuộc ngươi mạnh cỡ nào, hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng!"

Trương Văn Tú đứng dậy: "Đi thôi! Theo ta đến Học Hải!"

Đúng lúc này, nữ tử váy trắng đột nhiên dừng lại, cách nàng không xa có một nam tử trung niên đang đi tới.

Người tới chính là phủ chủ trước đây của Vạn Duy thư viện, Trần Thiên!

Trần Thiên đi đến trước mặt nữ tử váy trắng không xa, hắn ta nhìn nàng: "Tìm ngươi rất lâu rồi."

Diệp Huyền vội vàng mang Giới Ngục tháp đi theo.

Có vài nhân quả tuyến, nàng tiện tay chém một kiếm là được, nhưng có vài nhân quả tuyến, nàng lại không cưỡng chế chém mà dừng lại quan sát kỹ.

Ở Tứ Duy vũ trụ, trong tinh không mênh mông nào đó, một nữ tử váy trắng chậm rãi bước đi, nàng cứ đi chậm như vậy, bốn phía xung quanh có vô số nhân quả tuyến nhìn không thấy.

Tứ Duy vũ trụ.

Mảnh tinh không này hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh của hắn ta!

Trần Thiên biết nữ tử trước mắt rất mạnh, bởi vậy hắn ta không hề nương tay, rất nhanh, tinh không xung quanh bắt đầu dần dần rạn nứt.

Nơi xa, vẻ mặt của nữ tử váy trắng bình tĩnh, trong mắt không có chút dao động.

Trần Thiên nhìn chằm chằm nữ tử váy trắng, hắn ta đột nhiên biến mất tại chỗ, một luồng sức mạnh to lớn từ giữa sân quét qua, mà khi luồng sức mạnh này cách nữ tử váy trắng còn mười trượng thì đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Đệ nhị trọng chiều không gian!

Đây là cực hạn của hắn ta!

Một kích này, hắn ta không hề nương tay và cũng không dám nương tay, bởi vì hắn ta biết nữ nhân trước mắt này rất mạnh!

Mà hắn ta muốn biết rốt cuộc đối phương mạnh đến trình độ nào!

Đúng lúc này, nữ tử váy trắng vẫn luôn trầm mặc giẫm nhẹ chân phải một cái.

Ầm!

Trong chớp mắt, tinh không trong phạm vi mấy chục vạn trượng trực tiếp hóa thành hư vô!

Tinh không trở về tĩnh lặng!

Mà lúc này, Trần Thiên đã lùi về sau trăm trượng, hai mắt hắn ta hơi dại ra: “Ngươi không phải kiếm tu sao?"

Nơi xa, nữ tử váy trắng mặt không cảm xúc: “Loại sâu kiến các ngươi sao xứng để ta xuất kiếm?"

Nói xong, nàng quay người đi đến nơi xa.

Sau lưng, Trần Thiên bắt đầu biến mất từng chút một.

Hắn ta nhìn bóng lưng của nữ tử váy trắng ở phía xa tinh không, giờ khắc này, trong lòng hắn ta có chút bi thương.

Mình lại là sâu kiến ở trong mắt người khác, ngay cả tư cách khiến người ta xuất kiếm cũng không có!

Thật bi ai cỡ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận