Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3168: Con đường của chúng ta rất dài

Chương 3168: Con đường của chúng ta rất dài

Diệp Huyền đứng trước mặt Đạo Nhất không nói gì cả.

Trước đấy, hắn còn có thể nói mình là Diệp Thần, Diệp Thần chính là hắn, nhưng bây giờ hắn chính là Diệp Huyền, mà Diệp Thần lại đã không còn tồn tại nữa!

Vì ý thức của Diệp Thần đã hoàn toàn biến mất rồi!

Trong lòng đám người A Mệnh cũng vô cùng phức tạp!

Bây giờ bọn họ đều không biết nên đối diện với Diệp Huyền thế nào nữa!

Giết hắn?

Rõ ràng là không có khả năng rồi!

Đạo Nhất lắc đầu: "Hắn cũng là người vô tội!"

Nếu không phải có nữ tử váy trắng ở đây thì Diệp Huyền chắc chắn đã bị Diệp Thần xóa sổ rồi!

Rất nhanh, Diệp Huyền đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Từ đầu đến cuối hắn chưa từng làm gì cả nhưng lại bị Diệp Thần cưỡng chế luân hồi, hơn nữa còn mang tới nhiều nhân quả như thế, đặc biệt là ách nạn nhân quả ở giai đoạn đầu đã hành hắn vô cùng tơi tả.

Diệp Huyền cười đáp: "Các ngươi cũng vậy! Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Bởi vì hắn không có tư cách thông cảm cho Diệp Thần!

Hơn nữa, trong khoảng thời gian tiếp xúc này, giữa bọn họ và Diệp Huyền cũng đã có cảm tình.

Lúc đó, sẽ có ai tới thương hại hắn?

Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Lúc này, Đạo Nhất chợt cười nói: "Sống cho tốt nhé."

Đều nói Diệp Thần đáng thương nhưng đã có ai từng nghĩ cho Diệp Huyền chưa?

Sinh Mệnh pháp tắc ở một bên nhẹ giọng nói: "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Đột nhiên A Mệnh nhẹ giọng nói: "Hắn chính là kẻ chiến thắng cuối cùng!"

Đạo Nhất quay đầu liếc mắt nhìn xung quanh sau đó bảo: "Hắn đã chào hỏi Tiêu tộc và Hách Lạp tộc ở nơi này rồi, các ngươi có thể ở đây chăm chỉ tu luyện."

Cũng chính vì nguyên nhân này cho nên Diệp Huyền mới không thông cảm cho Diệp Thần!

Nếu không có Thanh Nhi thì Diệp Huyền hắn đã biến mất từ lâu rồi!

Chỗ đó đối với bọn họ mà nói quá xa lạ!

Diệp Huyền cũng không trực tiếp tới thẳng Chư Thiên thành mà dẫn Thác Bạt Ngạn và Thanh Châu trước.

Một lúc sau, Diệp Huyền nhẹ giọng hỏi: "Thật sự không đi cùng ta sao?"

Đạo Nhất khẽ cười, đáp: "Ta muốn đi đây đó xem sao..."

Diệp Huyền không nói gì cả.

A Mệnh nhìn về phía nàng: "Còn ngươi thì sao?"

Thác Bạt Ngạn nắm lấy tay Diệp Huyền, nàng nhìn về phía chân trời đằng xa rồi nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ, cho dù có đi bao xa thì Thanh Châu vẫn là nhà của ngươi."

Đặc biệt là bây giờ, hắn đã trực tiếp đạt đến Đăng Thiên cảnh rồi...

Cho đến tận bây giờ thật sự không có đến mấy người có thể đuổi kịp bước chân của hắn.

Nói xong, nàng đi về phía xa, rất nhanh đã biến mất ở cuối tận cùng tinh không. ...

Thách Bạt Ngạn lắc đầu cười.

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng: "Tại sao?"

Thác Bạt Ngạn nhẹ giọng nói: "Nếu đi cùng ngươi thì ta chỉ có thể trở thành một bình hoa, bởi vì cho dù có làm thế nào thì ta cũng không thể đuổi kịp bước chân của ngươi!"

Hắn vốn còn muốn dẫn nàng và đám người Mặc Vân Khởi đến Vĩnh Sinh Giới để bọn họ sử dụng vĩnh sinh chi khí mà tu luyện, nhưng cho dù là Thác Bạt Ngạn hay là đám người Mặc Vân Khởi đều không muốn đến Vĩnh Sinh Giới!

Phía chân trời xa xăm là mặt trời chiều đỏ như lửa.

Trước một tòa đại diện, hắn và Thác Bạt Ngạn ngồi trên thềm đá, Thác Bạt Ngạn dựa đầu lên vai hắn, hai người cứ ngồi như thế.

Diệp Huyền cũng không cưỡng cầu, chẳng qua như thế cũng tốt, có sự chăm sóc của Tiêu tộc và Hách Lạp tộc, đám người Thác Bạt Ngạn cũng không thiếu thốn vĩnh sinh chi khí!

Thanh Châu.

Diệp Huyền nhìn về phía xa, cười đáp: "Tất nhiên rồi! Bởi vì có ngươi ở đây!"

Nghe vậy, trên gương mặt của Thác Bạt Ngạn lập tức hiện ra nụ cười xán lạn.

Đột nhiên Diệp Huyền bảo: "Sắc trời đã muộn rồi, hay là chúng ta đi ngủ đi?"

Thác Bạt Ngạn liếc mắt nhìn chân trời, không phải rõ ràng đang là ban ngày sao?

Dường như nghĩ đến gì đó, sắc mặt nàng lập tức đỏ bừng.

Diệp Huyền cười ha ha: "Đi ngủ!"

Nói xong, hắn trực tiếp dẫn Thác Bạt Ngạn biến mất. ...

Mười ngày sau, Diệp Huyền rời khỏi Thanh Châu và tới Cửu Duy vũ trụ.

Bất Tử Đế Tộc!

Đông Lý Tinh nhẹ giọng đáp: "Con đường của chúng ta còn rất dài!"

Đông Lý Chiến chợt mở miệng: "Trong vũ trụ mênh mông này, Bất Tử Đế Tộc ta rất yếu!"

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Huyền cười bảo: "Các ngươi cũng bảo trọng!"

Đông Lý Tinh gật nhẹ đầu: "Bảo trọng!"

Nói rồi, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Tộc ta có thể nở mày nở mặt vì ngươi nhưng không thể chuyện gì cũng ỷ lại vào ngươi."

Diệp Huyền gật đầu: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"

Đông Lý Tinh nghĩ ngợi một lúc lâu rồi đáp: "Phát triển! Nhưng có khả năng cần sự giúp đỡ của ngươi!"

Diệp Huyền gật đầu: "Tuy rằng ngươi không biết toàn bộ Bất Tử Đế Tộc đến Vĩnh Sinh Giới nhưng ngươi có thể dẫn số ít tộc nhân đến đó trước, sau đó phát triển ở bên đấy, nhất là ngươi và đám người Đông Lý Chiến tiền bối, nếu các ngươi ở Vĩnh Sinh Giới, tốc độ tu luyện của các ngươi sẽ tăng lên rất nhiều."

Đông Lý Tinh gật đầu: "Được!"

Thật ra nàng cũng muốn dẫn toàn bộ tộc nhân đến Vĩnh Sinh Giới lắm chứ, nhưng Bất Tử Đế Tộc đối với mấy thế lực ở Vĩnh Sinh Giới kia mà nói, thật sự quá yếu!

Diệp Huyền đứng dậy: "Vậy tộc trưởng, ta phải tạm biệt rồi!"

Đông Lý Tinh nhìn hắn: "Ngươi định tới Chư Thiên thành kia?"

Diệp Huyền gật đầu.

Đông Lý Tinh lắc đầu: "Thực lực của chúng ta quá yếu, nếu đến nơi đó chúng ta hoàn toàn chỉ là sự tồn tại dưới đáy, nhưng bởi vì có quan hệ với ngươi nên mấy thế lực trong Vĩnh Sinh Giới kia sẽ vô cùng quan tâm chúng ta. Dưới tình huống như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của tộc ta, bởi vì như thế sẽ khiến tộc nhân sinh ra cảm giác ỷ lại vào ngươi!"

Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng: "Tại sao?"

Đông Lý Tinh chợt cười bảo: "Bây giờ Bất Tử Đế Tộc không thể tới Vĩnh Sinh Giới được!"

Trong một gian đại diện, Diệp Huyền và Đông Lý Tinh ngồi đối diện nhau, đám người Đông Lý Chiến và các trưởng lão trong tộc đứng ở một bên.

Đám người Đông Lý Tinh cũng đã trở về Bất Tử Đế Tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận