Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1788: Mau giết hắn ta

Ầm ầm!

Diệp Huyền liên tiếp lui lại mấy chục trượng!

Sau khi hắn dừng lại, nam tử trung niên kia lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn ta lại đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Lúc này, hắn ta đánh một quyền vào đầu đối phương.

Diệp Huyền cũng không dùng đầu mình để đỡ một quyền này mà nghiêng đầu né tránh, lập tức tránh được một quyền. Ngay sau đó, hắn dùng kiếm chém mạnh một nhát, nhát kiếm này chém vào bụng của nam tử trung niên!

Nhưng hắn lại có cảm giác Thiên Tru Kiếm trảm vào một khối huyền thiết cứng rắn!

Lúc này, nam tử trung niên lại tiếp tục đánh một quyền vào đầu hắn!

Diệp Huyền không né tránh một quyền này mà trực tiếp dùng Thiên Tru Kiếm cắt về phía cổ họng của nam tử trung niên.

Ở phía xa xa, sau khi nam tử trung niên kia dừng lại, hắn ta nhìn bụng mình một cái, ở bụng và ở phía sau hắn ta có hai vết kiếm khá là sâu, vẫn chưa làm rách da của hắn ta nhưng lại lưu lại một dấu vết!

Ầm ầm!

Đương nhiên, tử khí trên người hắn đang dần dần trở nên ít đi!

Nói xong, hắn ta đột nhiên tung người nhảy lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Sau khi vang lên một tiếng trầm đục và một tiếng cắt, Diệp Huyền liên tục lui về sau hơn mười trượng, mà nam tử trung niên kia cũng lui xa hơn mười trượng.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Sau khi quyền này rơi xuống, không gian xung quanh Diệp Huyền bị bóp méo ngay lập tức.

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, hắn nhìn về phía nhục thân của mình, trên người hắn có mấy đạo quyền ấn, nhưng lại không cảm thấy đau, nhục thân cũng còn nguyên vẹn không bị sứt mẻ miếng nào, không hề bị tổn thương!

Vù!

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa: "Nhục thân của ngươi lúc này hẳn là do một bí pháp nào đó tạo ra, ta muốn nhìn xem bí pháp này của ngươi có thể duy trì tình trạng này cho ngươi trong bao lâu!"

Diệp Huyền rơi xuống đất, hắn vừa rơi xuống đất, nam tử trung niên kia đột nhiên đánh một quyền vào trước ngực hắn.

Hắn biết sợ là không bao lâu nữa bất tử chi thân sẽ biến mất!

Bụp!

Phía dưới, hai mắt của hắn híp lại, chân phải giậm mạnh một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Phía chân trời, một mảnh kiếm quang mạnh mẽ bộc phát.

Nam tử trung niên cũng không né tránh, để mặc cho kiếm của Diệp Huyền chém vào cổ họng hắn ta.

Bốp!

Diệp Huyền liên tiếp lui lại hơn mười trượng, nhưng vẫn chẳng sao cả!

Mà lúc này, nam tử trung niên kia lại xuất hiện trước mặt hắn, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đâm ra một kiếm.

Hoặc là chạy, hoặc là tốc chiến tốc thắng!

Toàn thân Diệp Huyền run lên, lại lui về sau hơn mười trượng.

Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại.

Giờ phút này hắn ta đã cảm nhận được sự đau đớn, bởi vì kiếm của Diệp Huyền không phải là kiếm bình thường.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên sờ cổ họng.

Hai mắt của nam tử trung niên kia híp lại, hắn ta mạnh mẽ chắp hai tay lại, vừa hợp lại đã kẹp được Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền ngay lập tức. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên buông Thiên Tru Kiếm ra, đầu mạnh đập về phía trước, cú đập này trực tiếp đập lên trán của nam tử trung niên kia.

Nhưng sắc mặt của hắn có chút khó coi, bởi vì sở dĩ bây giờ nhục thân có thể đối đầu với nam tử trung niên này là nhờ Tử Nhân Kinh, mà giờ phút này hắn đã cảm giác được một cách rõ ràng rằng tử khí quanh thân mình đang biến mất từng chút một.

Nhiều nhất là một khắc đồng hồ sau, bất tử chi thân của hắn sẽ biến mất.

Vào lúc đó, hắn sẽ không thể chống lại nam tử trung niên này.

Nam tử trung niên lui về sau mấy trượng, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn cầm kiếm chém mạnh, nhát kiếm này chĩa vào cổ họng của nam tử trung niên.

Ầm ầm!

Thiên Tru Kiếm vẫn không thể chém vào cổ họng của nam tử trung niên, cùng lúc đó, nam tử trung niên đột nhiên một quyền đánh vào cổ họng Diệp Huyền.

Vút!

Trốn?

Hắn không muốn trốn!

Đột nhiên, hắn mở to hai mắt.

Ầm ầm!

Một đạo huyết mang đột nhiên cuốn ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, toàn bộ chân trời biến thành một màu đỏ như máu!

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt A Mục ở phía xa xa hiện lên một tia kinh ngạc: "Huyết mạch chi lực thật cường đại!"

Đối diện với Diệp Huyền, nam tử trung niên kia nhíu mày: "Huyết mạch chi lực!"

Đúng lúc này, Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vù!

Một luồng kiếm quang màu đỏ như máu chợt lóe qua sân!

Kiếm quang đi qua, không gian lập tức bị vỡ tan tành!

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, A Mục ở cách đó không xa đột nhiên hưng phấn nói: "Mau giết hắn ta đi, uống máu rồng, gặm gân rồng, rất ngon đó!"

Mà đúng lúc này, nam tử trung niên kia đột nhiên gào lên giận dữ một lần nữa, ngay sau đó, thân thể của hắn ta biến ảo một hồi, trong khoảnh khắc, một con rồng to lớn dài tới mấy trăm trượng xuất hiện ở phía chân trời.

Ước chừng một khắc sau, nam tử trung niên lui về sau đột nhiên ngừng lại, hắn ta đột nhiên rống giận, một tiếng rồng ngâm vang lên, nhưng mà tiếng rồng ngâm này lập tức bị một nhát kiếm của Diệp Huyền chém nát!

Ầm ầm!

Một mảnh kiếm quang màu đỏ như máu bao trùm tất cả.

Ầm ầm!

Nam tử trung niên trực tiếp bị một mảnh kiếm quang này chém lui, mà khi hắn ta dừng lại, nắm tay phải của hắn ta đã nứt ra, máu tươi tràn ra ngoài!

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, mà lúc này, lại có một đạo kiếm quang nữa chém thẳng tới, hai tay hắn ta mạnh mẽ chắn phía trước.

Ầm ầm!

Nam tử trung niên lại bị đẩy lùi, mà hắn ta còn chưa dừng lại thì Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hắn ta...

Bụp bụp bụp!

Giữa sân, nam tử trung niên liên tiếp lui ra sau, giờ phút này nhục thân của hắn ta đã không ngăn được Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.

Sắc mặt của nam tử trung niên khẽ biến, tay trái của hắn ta đánh ra một quyền cực mạnh, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thu kiếm, sau đó hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Mà lần này, Diệp Huyền không bị đánh bay như trước, ngược lại, Thiên Tru Kiếm của hắn đã đâm ngay vào nắm đấm của nam tử trung niên.

Một quyền này trực tiếp đánh vào Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.

Nam tử trung niên ở phía xa xa kia đột nhiên đánh ra một quyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận