Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1642: Chúng ta cùng nuôi đi

Chiến Thiên thú quả thật không đơn giản, năm đó chính là nhân vật xếp thứ hai.

Sau khi Diêm điện có được nó đã dốc hết toàn lực nuôi dưỡng, nhưng mặc kệ bọn hắn nuôi dưỡng như thế nào thì nó vẫn không lớn được.

Suốt một trăm năm, Chiến Thiên thú này không biết đã ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo của Diêm điện nhưng nó thậm chí còn không mập ra nổi một ký nào. Về phần thực lực, một chút lực chiến đấu cũng không có, nó chỉ là một con vật biểu tượng mà thôi.

Đến cuối cùng, toàn bộ Diêm điện đã từ bỏ nó nhưng lại không thể ném đi được.

Về phần bán cũng không có ai muốn mua.

Không ai biết làm thế nào để nuôi con này nữa.

Mà lần này Diêm điện đưa nó cho Diệp Huyền cũng không thấy đau lòng chút nào.

Vì con Chiến Thiên thú này tuyệt đối sẽ ăn cho Diệp Huyền nghèo mạt rệp, hơn nữa nó còn là loại chỉ biết ăn mà không biết làm việc.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Loại thứ hai thì sao?”

Tiểu đạo gật đầu: “Xem như là diệt tộc! Có điều sở dĩ bọn nó diệt tộc cũng không vẻn vẹn chỉ là thôn phệ đồng loại mà còn có một vài nguyên nhân khác nữa.”

Diệp Huyền nói: “Tiểu Đạo cô nương cũng không biết nên nuôi lớn nó như thế nào sao?”

Diệp Huyền nhíu mày: “Diệt tộc?”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Nói: “Vì sao?”

Diệp Huyền: “...”

Nghĩ đến đây, Tống Thành cười ha ha vô cùng vui vẻ!

Diệp Huyền hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

Tiểu Đạo cười nói: “Thân thể thú này đặc thù, thiên tài địa bảo bình thường sẽ không có tác dụng đi với nó.”

Xa xa trên đường phố, Tiểu Đạo đột nhiên nói: “Ngươi không thể nuôi nó!”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Thôn phệ đồng loại! Sở dĩ Chiến Thiên thú đến hiện tại sắp bị diệt sạch chính là vì bọn nó có thể nuốt chửng đồng loại để thăng cấp và phát triển. Lúc đầu có rất nhiều, nhưng dần dà chúng nó sắp tuyệt chủng rồi. Mà con trong tay ngươi hẳn là con Chiến Thiên thú cuối cùng trong thiên địa.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Phương pháp gì?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ta biết, có ba thứ có thể nuôi lớn nó, loại thứ nhất là tổ khí thuần khiết! Ngươi đừng nghĩ nữa, tử khí trong cơ thể ngươi tuy là tổ khí, nhưng phải là tổ khí cực kỳ thuần khiết, có nghĩa trừ phi là Tổ thú tự nuôi dưỡng nó, bằng không tử khí trong cơ thể ngươi cũng sẽ không có tác dụng lớn với nó!”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền cười nói: “Thôn phệ ác thú cấp bậc cao hơn nó. Theo ta được biết, tinh hà vũ trụ mênh mông này chỉ có hai con ác thú mạnh hơn nó, một trong đó là ác thú tàn ác hạng nhất cũng là ác thú đệ nhất thiên địa...”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Chuyện này có thể liên quan đến một câu chuyện cũ, phải thu phí!”

Lúc này Tiểu Đạo nói: “Vẫn còn có một phương pháp cho ăn, có điều rất khó khăn, còn khó khăn hơn hai điều kiện trước đó nữa.”

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền hỏi: “Thực lực thì sao?”

Giao dịch?

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không phải ngươi nói Chiến Thiên thú xếp thứ hai sao? Còn một con ác thú khác thì sao?”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền: “Ta muốn tử khí!”

Nói đến đây, dường như nàng nghĩ đến gì đó, lập tức dừng một chút, lại nói: “Ở thời đại đó, nó chính là đệ nhất ác thú. Nếu Chiến Thiên thú ăn thịt nó, mà cũng không cần ăn thịt đâu, chỉ cần uống chút máu của nó cũng có thể đủ lớn lên rồi.”

Tiểu Đạo cười nói: “Hỏi đi! Sau đó ta sẽ quyết định thu phí hay không thu phí!”

Diệp Huyền liếc nhìn nói: “Tiểu Đạo cô nương, có thể hỏi ngươi một câu không?”

Diệp Huyền nhíu mày, đang muốn hỏi gì đó thì Tiểu Đạo cười nói: “Đừng hỏi nữa! Vì ta sẽ không nói cho ngươi đâu, trừ khi ngươi cung cấp cho ta rất nhiều, rất nhiều tử khí!”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Còn có một con ác thú không cùng thời đại vơi Chiến Thiên thú.”

Diệp Huyền có chút kinh ngạc: “Giao dịch cái gì?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ta dẫn ngươi đi một chỗ, một di tích thời tiền sử, nơi đó chắc chắn có rất nhiều thứ tốt.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta phải trả giá bằng cái gì?”

Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này phải trả tiền!”

Tiểu Đạo mỉm cười nói: “Ta và ngươi làm một cuộc giao dịch nhé?”

Diệp Huyền nhún nhún vai: “Không sao, coi như mua cho Tiểu Linh Nhi một con thú cưng vậy.”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ba điều kiện này đều cực kỳ hà khắc, cho nên tiểu gia hỏa này sợ là rất khó lớn!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có Lục Duy không?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Vấn đề này phải thu phí!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta đã biết rồi!”

Tiểu Đạo chỉ cười mà không nói lời nào.

Một lát sau, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Di tích thời tiền sử là nơi nào?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Một nơi tràn đầy kỳ ngộ!”

Diệp Huyền cười nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi hẳn là biết, ta không quan tâm tới bảo vật bình thường.”

Tiểu Đạo gật đầu: “Ta biết, có điều chỗ đó hẳn là sẽ không làm ngươi thất vọng đâu.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát nói: “Bao nhiêu tử khí?”

Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Ba trăm!”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo lại nói: “Ngươi sẽ không hối hận đâu!”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Chờ một chút!”

Nói xong hắn tiến vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền đi tới tầng hai, giờ phút này, Tiểu Linh Nhi đang nói gì đó với một cái hộp.

“Ta vừa mới thu nhận một chú heo con.”

“Ừ, chơi vui nhé!”

“Chúng ta cùng nuôi nha? Đi mà, đi mà...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận