Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1467: Ta chưa từng sợ người nào

Nghe được Liên Thiển nói như vậy, Diệp Huyền cũng hiểu.

Bây giờ tất cả mọi người đều hy vọng hắn liều chết với Vạn Duy thư viện, tốt nhất là có thể ép Vạn Duy thư viện sử dụng con át chủ bài, như vậy thì những người đó có thể đến chiếm lời!

Tất cả mọi người đều rất là âm hiểm!

Diệp Huyền lắc đầu.

Lúc này, Liên Thiển lại nói: "Bây giờ các ngươi không thể động thủ, bọn họ không vội thì các ngươi càng không thể vội, nhất định phải bình tĩnh!"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu. Chỉ là có một vấn đề, đó chính là Vong Giả Đại Đế phía dưới..."

Diệp Linh đột nhiên nói: "Hắn ta tạm thời không thể ra ngoài!"

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Thời gian!"

Diệp Linh quan sát hắn một chút, sau đó nói: "Ngươi cần tăng thực lực lên!"

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nói: "Ta muốn bế quan một thời gian, trong khoảng thời gian này, ngươi đừng rời khỏi chỗ này!"

Lúc này, Diệp Linh nói khẽ: "Chớ có lo lắng quá!"

Tăng thực lực lên, bây giờ có thể nói hắn đã đạt tới một bình cảnh, cho dù là kiếm đạo hay là cảnh giới đều đã đạt tới bình cảnh, muốn tăng lên một lần nữa là chuyện cực kì khó!

Diệp Linh nói: "Đánh mới biết!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu: "Được!"

Diệp Linh nói: "Ta có thể cảm nhận được phong ấn ở bên dưới vẫn chưa triệt để tiêu tán nhưng phong ấn đó tối đa chỉ có thể duy trì thêm ba tháng!"

Diệp Huyền nhìn về phía Diệp Linh: "Ngươi muốn bế quan?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền lại hỏi: "Ngươi đánh thắng được hắn ta không?"

Diệp Huyền nói: "Ta biết!"

Tại chỗ, Diệp Huyền trầm giọng nói: "Liên Thiển cô nương, đại tỷ ngươi đâu?"

Diệp Huyền gật đầu: "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách!"

Hắn nhớ là Viêm Già và A Việt đã đi tìm đại tỷ mà các nàng nói, nhưng bây giờ một chút tăm hơi cũng không có.

Diệp Linh gật đầu: "Chớ có tuỳ tiện rời khỏi chỗ này!"

Diệp Linh không nói gì nữa mà quay người rời đi.

Liên Thiển trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi có hai chuyện cần phải làm, thứ nhất, tăng thực lực của mình lên, thứ hai, xem xem có thể liên hệ với nữ tử váy trắng được không!"

Tất cả Đạo tắc tề tụ!

Nhưng mà hắn cũng không biết nữ tử váy trắng đang ở đâu!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đại tỷ ngươi mạnh không?"

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó nói: "Ta về Phù Văn tông một chuyến!"

Liên Thiển nói: "Ta cũng không nhận được tin tức của các nàng, nhưng mà nếu đại tỷ đã nói muốn gặp ngươi thì chắc chắn sẽ tới tìm ngươi!"

Chỗ sâu trong Địa Ngục, bên trong một đại điện màu đen tại thành cổ màu đen, chính giữa đại điện đặt một cỗ quan tài, trong quan tài chính là Vong Giả Đại Đế.

...

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Liên Thiển gật đầu: "Mạnh! Cũng tương đương với Trương Văn Tú! Đương nhiên, sự mạnh mẽ của chúng ta nằm ở chỗ tất cả Đạo tắc tụ họp lại sau đó phối hợp với tiểu tháp! Lúc trước chúng ta làm như thế mới có thể đào tẩu khỏi Ngũ Duy!"

Liên Thiển lại nói: "Nếu như không thể liên hệ với nữ tử váy trắng thì ngươi cũng chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là tăng thực lực của mình lên! Còn một chuyện nữa, ngươi đừng quên, đó chính là phù văn đạo của ngươi, nếu như ngươi có thể vẽ ra thất sắc phù lục hoàn mỹ thì cũng cực kỳ khủng bố. Phải biết, năm đó Phù Văn tông Phù Tiểu Thiên đã dựa vào phù trong tay khinh thường thiên hạ."

Diệp Huyền nói: "Thất sắc phù lục rất mạnh sao?"

Liên Thiển nói: "Lá thất sắc phù lục trong tay ngươi còn không phải thất sắc phù lục hoàn mỹ sao, hơn nữa, ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy ra uy lực chân chính của nó, nếu như ngươi có thể hoàn toàn phát huy ra uy lực chân chính của nó thì tuyệt đối có thể dựa vào nó để đối kháng với cường giả cùng cấp với Liễu Sĩ Địch."

Diệp Huyền gật đầu: "Hi vọng các nàng tới tìm ta sớm!"

Hắn cũng muốn tìm nữ tử váy trắng, có nàng thì Vong Giả Đại Đế gì đó chính là một đại đệ!

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử váy trắng!

Mà lúc này đang có một nữ tử đứng cách quan tài không xa.

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu đỏ, tóc nàng dài tới đất, đưa lưng về phía cỗ quan tài đó, tay phải khẽ vuốt ve mái tóc của mình.

Một lát sau, Vong Giả Đại Đế trong quan tài đột nhiên nói: "Tu La Nữ Đế đó còn mạnh hơn Tu La quốc chủ đời trước!"

Nữ tử hơi nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười khiến cho người ta sợ hãi: "Thế nào, sợ à?"

Vong Giả Đại Đế cười nói: "Trừ tiên tri năm đó ra, ta đã từng sợ người nào?"

Tiên tri!

Nữ tử trầm mặc một lát sau đó mỉm cười, nói khẽ: "Tiên tri... đó đúng là một người không tầm thường!"

Vong Giả Đại Đế nói: "Năm đó hắn ta tự tay trấn áp Phệ Linh tộc các ngươi, ngươi không hận hắn ta?"

Nữ tử khẽ cười nói: "Ngươi hận hắn ta không?"

Vong Giả Đại Đế trầm mặc một lát, sau đó nói: "Không hận!"

Nữ tử cười hỏi: "Vì sao?"

Vong Giả Đại Đế nói khẽ: "Năm đó hắn ta hoàn toàn có thực lực diệt ta và nơi đây, nhưng lại không làm như vậy mà nghĩ hết biện pháp trợ giúp chúng ta, mà năm đó, ta cũng đã hứa với hắn ta là nếu như hắn ta có thể giúp siêu độ vong hồn ác quỷ nơi này thì ta có thể buông bỏ tất cả thù hận, không gây họa cho thế gian nữa. Đáng tiếc, hắn ta một đi không trở lại, sau này ta mới biết được, hắn ta đã biến mất."

Nói xong, Vong Giả Đại Đế dừng một chút, sau đó lại nói: "Người mạnh mẽ như hắn ta không thể nào có người giết được hắn ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận