Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 968: Không Có Phần Thắng

Đúng lúc này, phía dưới tường thành, một tiếng nổ đột nhiên vang lên, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại.

Cái người này, chính là Lâm Thiếu Bạch!

Mà trong quá trình Lâm Thiếu Bạch lùi lại, Thiết Ngưu đột nhiên gầm lên giận dữ. Sau một khắc, chân phải của hắn bất chợt dẫm một cái, cả người tựa như một con dã thú bổ nhào tới phía trước.

Cách đó không xa, Lâm Thiếu Bạch nhíu mày, tay phải hắn đưa lên trước nắm lại, không gian trước mặt trong nháy mắt tầng tầng chồng chất.

Mà lúc này, Thiết Ngưu vừa áp tới.

Ầm ầm!

Không gian trước mặt Lâm Thiếu Bạch rung động một hồi!

Chỉ trong chớp mắt tất cả đều yên lặng.

Nhìn thấy một màn này, trên Vạn Sơn Trường Thành, vô số người đột nhiên hoan hô lên.

Lúc này, huyền y nam tử bên cạnh Thần Chủ kia đột nhiên nói:

Ầm ầm!

- Cái người này mang thần lực Thiên thần. . . Cũng là một mầm mống tốt, đáng tiếc, thần lực này của hắn không biết sử dụng tốt, bằng không, có thể tiến vào năm vị trí đầu Thần Võ bảng của Thần Quốc ta!

Lực lượng cường đại trực tiếp xé rách không gian!

- Hắn còn chưa có tư cách!

ầm !

- Bệ hạ, để ta tới đi!

Đôi mắt của Lâm Thiếu Bạch híp lại, hai tay chồng lên nhau, đỡ về phía trước.

Không gian trước mặt Lâm Thiếu Bạch lập tức nổ tung, một cỗ lực lượng cường đại khiến Lâm Thiếu Bạch trong chớp nhoáng chấn lui đến mấy trăm trượng xa! Mà hắn vừa dừng lại, tên Thiết Ngưu kia liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó một quyền đấm thẳng vào mặt!

Nam Cung Uyển bên cạnh Thần Chủ nói khẽ:

Thiếu niên nhìn thoáng qua Thiết Ngưu:

Cả người Lâm Thiếu Bạch trong nháy mắt văng đến ngoài trăm trượng, hắn vừa rơi xuống đất, hai tay trực tiếp nát bấy, một vệt máu tươi từ khóe miệng chậm rãi tràn ra.

- Thần Quốc, Thần Võ bảng, đệ ngũ, Lâm Hoan.

Thần Chủ lắc đầu:

Thanh âm nàng vừa dứt, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiết Ngưu.

Vẻ mặt người tên Thiết Ngưu cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên. Hắn không dám khinh thường, chân phải đột nhiên giẫm một cái, đấm ra một quyền.

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Sở chân nhân bên trong hư không lập tức thay đổi.

Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ, không gian khôi phục như bình thường. Đúng lúc này, một bóng người bay ra ngoài!

- Thiết Ngưu!

Thiết Ngưu đột nhiên nhảy lên, hắn rống giận một tiếng, hai tay chặn về phía trước.

Tay phải Thiết Ngưu chậm rãi nắm chặt lại:

Không gian bốn phía rung động mãnh liệt, Thiết Ngưu trực tiếp văng vào tường thành, toàn bộ tường thành lập tức rạn nứt. Khóe miệng của hắn cũng trào máo.

Phanh!

Lúc này, Lâm Hoan đá một cước vào hai tay Thiết Ngưu.

Lâm Hoan khẽ gật đầu, sau một khắc, cả người y đột nhiên biến mất, trong chốc lát, bốn phía không gian trực tiếp bắt đầu rạn nứt từng khúc.

Là Thiết Ngưu!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt mọi người trên tường thành lập tức tái đi.

Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Thiết Ngưu hung hăng đập xuống tường thành, toàn bộ tường thành trực tiếp kịch liệt rung lên. Sau đó, một đạo tàn ảnh từ giữa sân chợt lóe lên.

Chưởng Đạo cảnh đỉnh phong!

Trong nháy mắt, không gian xung quanh Thiết Ngưu trực tiếp vỡ ra, trở nên đen kịt một màu. Mà ở bên trong không gian đen kịt kia, từng đợt tiếng nổ không ngừng vang vọng. Vùng không gian vừa mới bình thường trở lại kia lại lập tức vỡ ra...

Oanh!

Quyền ra, tựa như núi lửa bùng nổ.

Đúng lúc này, Lâm Hoan đột nhiên hạ xuống một chưởng.

Đồng tử Thiết Ngưu co rụt lại, một chưởng này, hắn đã không tiếp nổi!

Nhưng tay Lâm Hoan đến sát đầu Thiết Ngưu thì ngừng lại. Y thối lui ra ngoài đến hơn một trượng, nhìn thoáng qua thân thể đã rạn nứt của Thiết Ngưu:

- Ngươi thua.

Thiết Ngưu lau khóe miệng đầy máu tươi:

- Ta, ta thua. Tại sao không giết ta?

Lâm Hoan lạnh nhạt nói:

- Bởi vì ngươi lúc nãy cũng không có hạ sát thủ với Lâm Thiếu Bạch huynh.

Vừa rồi, nếu như Thiết Ngưu hạ sát thủ, Lâm Thiếu Bạch không cách nào sống sót.

- Phản phác quy chân... Siêu phàm Võ Thánh đỉnh phong... Có chút ý tứ!

Cách đó không xa, nữ tử sau lưng vị Thần Chủ kia đột nhiên nói khẽ:

Nhưng mà, vẻ mặt tất cả mọi người giữa sân bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi.

Quyền ra, không có nửa điểm động tĩnh!

Triệu Mục đột nhiên xông về phía trước, đấm ra một quyền!

Thoáng qua.

- Ai lợi hại thì tới đi!

Ai lợi hại thì tới đi!

Nghe Lâm Hoan nói vậy, sắc mặt mọi người trên tường thành lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Hoan.

Cái người này, chính là Triệu Mục!

Thấy Triệu Mục, Lâm Hoan khẽ gật đầu:

- Xuất thủ đi!

Hai mắt Triệu Mục chậm rãi nhắm lại.

Lâm Hoan hai mắt híp lại, hai tay chậm rãi nắm thật chặt. Nhưng mà vào lúc này, Triệu Mục đột nhiên mở hai mắt ra, sau một khắc, thân thể nàng trực tiếp mờ đi, mọi người có thể trực tiếp nhìn thấy linh hồn của nàng!

Cách đó không xa, Lâm Hoan ngẩng đầu nhìn về phía mọi người trên tường thành:

Thiết Ngưu khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi.

- Ngươi đã làm rất tốt, đi chữa thương đi!

Sở chân nhân nói:

- Sư phó, ta...

Thiết Ngưu yên lặng một lát, sau đó lui sang một bên. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở chân nhân bên trong hư không:

Nam tử mỉm cười, không nói gì.

Đôi mắt Thần Chủ khép hờ, không nhìn!

Mà vẻ mặt Lâm Hoan ở trước mặt Triệu Mục thì bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, đôi tay đột nhiên nắm chặt, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên ngưng tụ từ trong cơ thể của y. Sau đó, Lâm Hoan đánh một đòn về phía trước.

Lúc này, quyền của Triệu Mục đến.

Oanh!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Hoan trong nháy mắt trực tiếp lui xa mấy trăm trượng!

Vừa dừng lại, thân thể Lâm Hoan trực tiếp nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!

Mà vẻ mặt Triệu Mục thì hơi tái. Một kích vừa rồi kia, đã là một kích toàn lực của nàng!

Cách đó không xa, Lâm Hoan lau khóe miệng đầy máu tươi, nhìn về phía Triệu Mục nói:

- Siêu phàm Võ Thánh! Ta thua.

Lúc này, vị nữ tử cầm sáo đứng sau lưng Thần Chủ đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Mục.

Nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt Nam phái Võ sư bên trong hư không lập tức ngưng trọng hẳn lên.

Nữ tử cầm sáo nhìn thoáng qua Triệu Mục:

- Chữa thương!

Vừa rồi Triệu Mục xuất một kích kia, tiêu hao sức lực quá lớn, nàng hiện giờ căn bản không còn là trạng thái đỉnh phong.

Triệu Mục lại là lắc đầu, nàng đang muốn xuất thủ, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt Triệu Mục, Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Người ta cho ngươi chữa thương thì ngươi chữa thương, ỷ mạnh cái gì ?

Triệu Mục trừng mắt nhìn Diệp Huyền, ý bảo ngươi tại sao lại đến rồi!

Diệp Huyền quay người nhìn về phía nữ tử cầm sáo, cười nói:

- Ta mang nàng đi chữa thương!

Nói xong, hắn quay người lôi kéo Triệu Mục đi ngay.

Triệu Mục vừa muốn phản kháng, thanh âm Diệp Huyền đột nhiên ở trong đầu nàng vang lên:

- Không chữa thương, ngươi đối đầu nàng, không có bất kỳ phần thắng nào.

Triệu Mục giơ giơ nắm đấm, sau đó có ý hướng về phía nữ tử cầm sáo kia đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận